Lòng cô đơn
chân bước chẳng hề chạm đất
mà nặng trịch tiếng giày vò
dẫm đạp cày xé tâm hồn.
Ương ngạnh tâm hồn đông cứng lại
trân trân khối cô đơn
chẳng chịu để bàn chân xới lên
dù một lớp đất tơi.
Tâm hồn ơi, xin nghe chúng ta
hãy trích máu đi
đó là cách ngày xưa các y sĩ vẫn làm
để cứu chạy những con bệnh chẳng còn hy vọng.
Ngươi giữ lại làm chi nỗi u uất của cô đơn
khiến làn da căng phồng sắp nổ?
hãy rỉ máu đi!
Ôi những bàn chân đáng thương tha thiết
ở bên trên đế giầy kín mít nhường kia
tầm các ngươi thấp quá
làm sao mà hiểu nỗi cô đơn vô tận của ta?
Tá há chẳng muốn cất đi gánh nặng
cơn lạnh hoang vu giữa trái tim làm ta run rẩy
ta muốn gửi nỗi cô đơn buốt giá
khắp gầm trời, tìm một nơi ấm áp để lòng neo đậu.
Ta dõi mắt giống người thủy thủ
trên biển cả mênh mông
khát vọng nhìn bốn phía
tìm một dấu hiệu của bờ
hạnh phúc thay cho chàng thủy thủ!
bởi thể nào mắt chàng cũng gặp
một hòn đảo, một cù lao, hay một bãi cát uốn mình
vì đất chẳng bao giờ mỏi mệt vòng tay
vỗ về nỗi cô đơn của biển.
Nhưng còn ta, khốn khổ làm sao
nỗi cô đơn của ta sẽ đập cánh về đâu
khi biết chẳng còn bờ đất nào đậu xuống
và ta hiểu nỗi cô đơn là tuyệt đối
khi không tìm thấy một hình ảnh hão huyền
để gửi đi tờ thông điệp tri âm
dù vẫn biết chẳng lời đáp lại.
Lục cục... lộp cộp...
này đôi chân bất trị
các ngươi đừng loạng choạng gõ đế giầy cười
có phải các ngươi đang nghĩ
cô tình nhân bé nhỏ cuối cùng đã bỏ ta đi
đàn bà phụ tình ư, có gì là mới
vậy thì sầu thảm hóa làm chi bi kịch của ái tình?
Các ngươi thử nghĩ coi
có phải các ngươi vẫn đang dẫm lên đường
cho dù là đường đất, đường cát, hay đường sỏi
thì các ngươi chẳng thể nào trách cứ
rằng con đường chẳng dẫn về đâu!
Và đôi mắt của ta cũng vậy
chúng vẫn nhìn xa
cho dù một vì sao, một ngọn đồi,
hay cả bóng đêm đen
chúng vẫn khát nhìn và hân hoan
khi thấy được nhìn.
Còn lại, chỉ mình ta
sẽ gửi nỗi cô đơn đi đâu được
khi đã biết rằng
tất cả các bờ đất đang hóa thành
bờ lở mất rồi!
Lở! Lở tất cả
trái tim, danh dự, tâm hồn
lẽ yêu, lẽ sống
còn lại một lời biện hộ nhỏ nhoi kia
cũng đang lở nốt!
Kìa, trăng ơi
giá mà nàng hiểu thấu nỗi cô đơn của ta
với đôi cánh đập rã rời
chẳng tìm được nơi đậu xuống
với ý nghĩa hoang vu băng giá
chẳng tìm được một góc trắc ẩn nào
dựng cột mốc đường!
Ôi chàng trai đáng thương!
đất ngươi đứng thấp quá làm sao hiểu thấu
nỗi cô đơn của ta chảy tràn vũ trụ
mà chẳng gặp được viền sáng của chàng.
Xung quanh nàng
chẳng phải bao vì sao đang quây quần xúm xít
môi nhấp nháy những lời tán tỉnh
Ồ, không!
ngươi há chẳng biết sao
loài chim chẳng bao giờ yêu con khác giống
những vì sao nhí nhảnh mình toàn góc nhọn kia
sao có thể cùng ta tình tự?
Vậy trong trời đêm kia
ai có thể xứng đôi vừa lứa với nàng?
Ngươi biết chăng
người ta yêu mòn mỏi
xa mặt cách lòng ta.
Ôi định mệnh phân ly ngàn thu khắc khoải
nếu ta đến phía đông
thì chàng đến phương đoài
khuất sau bờ lũy chân trời
nơi hoàng hôn buông xuống.
Giờ ở phía trời kia
chàng đang gieo sắc vàng rực rỡ của mình
tưới đẫm một nửa hành tinh trong sự sống
chàng là mặt trời
huy hoàng, hào phóng và dũng lược!
Ôi chị Hằng tha thiết của ta
người mà sắc đẹp khiến hàng vạn thi nhân
Á Đông run rẩy
tại sao nàng lại chịu khuất mình
yêu gã mặt trời chói chang nhăn nhó?
Ngươi nhầm rồi, hỡi chàng trai bé nhỏ
thứ ánh sáng nhờ nhờ chẳng bao giờ biến đổi của ta
làm sao có thể sánh cùng
ánh sáng biến thiên rực rỡ của chàng
trong sáng tạo!
Chàng đến lóng lánh buổi bình minh
trong suốt như những tòa pha lê dựng đầy mặt đất
chói lòa giờ ngọ thiên
bản giao hưởng ánh sáng của chàng
dâng đến tột cùng vũ trụ
u hoài như suối ngọt
khi dịu lắng thành hoàng hôn trắc ẩn
hồng tím chân trời.
Chàng là ánh sáng
là trí tuệ, là sự sống
là chân lý!
Còn ánh sáng nhờ nhờ ta có
giống Ê-va được Chúa tạo ra
chỉ là chiếc xương sườn thứ bảy của chàng.
Nhưng làm sao nàng có thể
vượt qua được vực thẳm của bóng tối và ánh sáng
tìm đến với chàng?
Mỗi buổi chiều buông
ta lại vội vàng sửa sang son phấn
thẳng đường đến sa mạc Gô-bi
để kịp nhìn thấy chàng
vụt qua quĩ đạo hoàng hôn
khi thời khắc điểm.
Tại sao không chọn Sa-ha-ra
làm nơi gặp gỡ, có rộng hơn không?
Đúng thế!
nhưng ta muốn được nghe tiếng binh khí oai hùng
của cuộc thập tự chinh thủa nào vọng đến!
Nàng thích chiến tranh vậy sao?
Không! Ngươi nhầm rồi
ta đến đó để nghe
tiếng kèn của những hiệp sĩ cô đơn
vang tiếng phi nước đại
trong "Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ" hùng tráng
của Mô-da loang cùng sương mờ sa mạc.
ngươi thử nghĩ xem!
vào lúc mặt trời rụng xuống chân trời
như một nỗi cô đơn huy hoàng đỏ rực
sa mạc hoang vu dâng khí lạnh u hoài man mác
những hiệp sĩ rệu rã như kịp hồi sinh
họ phân vân không hiểu ngày mai
sau cuộc chiến đêm nay
họ có được nhìn thấy lại mặt trời
và bên kia Địa Trung Hải xa xôi
nơi các thành phố châu Âu đang thắp
những ngọn đèn ấm cúng
không hiểu các tình nhân của họ
có ngóng trông ngoài cửa sổ
đếm thêm một hoàng hôn xa cách
hay là nàng đang rộn ràng sửa soạn điểm tô
để ngã vào vòng tay ai đó?
Lòng xao xuyến sợ hãi mơ hồ
họ bỗng giật mũi cương và những con ngựa lồng lên
tiếng vó ngựa điên loạn trong điệu kèn hiệp sĩ
tâm hồn thổi vang một hành khúc hào hùng
nhen lên từ bóng tối
nỗi sợ hãi của hoàng hôn ập xuống
Ngươi hãy tin ta đi!
ta đã mang ánh sáng của mình đi khắp nẻo
nên ta hiểu
trong điệu kèn cô đơn của họ
ta bỗng nhận ra vẻ đẹp của đấng tu mi nam tử.
Và biết được tại sao
mọi dân tộc trên khắp hành tinh
lại thích sinh quí tử
không phải họ mừng vì có một chàng trai
mạnh khỏe gánh vác việc nhà
mà mừng vì đã sinh ra một hành nhân
vác thập giá cho đời
Và đêm nay
ngươi không nói thì ta cũng hiểu
trên vai ngươi là thập giá của cô đơn
ca thán mà làm chi
chẳng phải chính thập giá của Chúa Giê-su
đã cứu chuộc con đường thập giá
án Phạt tội đã hóa thành Chuộc tội!
Thôi bình minh đang đến kia rồi
ta chẳng còn mấy thời gian để chạy tới phương Đông
mong kịp thấy
mặt chàng ánh sáng của ta
vào lúc trở mình.
Paul Đức -Hà nội, đêm 11/11/1996
Comments