top of page
  • Nguyen Hoang Duc

No.20. ĐIẾM ẤN ĐỘ VÀ NHÀ VĂN GỐC TRE

Đã cập nhật: 15 thg 5, 2023

Một nhà văn gốc tre tuổi lục tuần, trong túi khá rủng rỉnh tiền muốn đi du lịch một chuyến để mà “đi cho biết đó biết đây/ Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn?!” Ở Ấn Độ vài ngày, nhà văn gốc tre thấy bạn bè bảo. “mẹ kiếp đi du lịch là đi khám phá mà cái chưa biết cái khe của gái Ấn thế nào, ai gọi là đi du lịch”, nói rồi đám người đi tua tranh nhau kể các loại gái vỉa hè, thôi thì không biết vòng hai hay ba, cứ gọi là vòng mông đi, thật là bát ngát mênh mông, gái còi ở quê nhà làm sao có được bộ giò và mông sấn hoành tráng như vậy… nói rồi bọn đàn ông chép miệng và nuốt nước bọt.


Nhà văn gốc tre, chiều nay tắm rửa sạch sẽ, còn bơm tí nước hoa Tàu loại rẻ tiền phăm phăm tiến đến nhà hàng đèn đỏ. Hãy can đảm lên, nhà văn tự lên giây cót cho mình, dù sao thì ta muốn nghiên cứu xã hội dục tính, chứ đâu có phải thuần túy chuyện con đực đang bức bối?! Nói rồi, nhà văn tiến thẳng vào quầy đèn đỏ.


- Hầy, Where do you go? (Mày đi đâu đấy)

- Sao lại còn phải hỏi? – Nhà văn trả lời bằng tiếng Tàu, thế mà lão gác cửa hiểu.

- Tôi gác cửa ở đây, không phải chỉ hỏi, mà còn giúp đỡ khách hàng.

- Tao … Tao muốn chơi gái…

- Nhưng thưa ông, ít ra ông phải xưng quốc tịch.

- Tao quốc tịch Tàu.

- Không đúng, trông vóc dáng ông, không phải Tàu!

- Tại sao?

- Vì người Tàu dẫu châu Á, nhưng khí hậu lạnh bậc nhất nên vóc dáng họ rất lớn. Còn ông trông còi và bân bẩn…

- Thế thì ta là người Nhật…

- Không đúng! Ông cũng không phải người Nhật!

- Này, tao chỉ đơn thuần đi chơi gái mà mày sát hạch lý lịch của tao như vào đảng chắc?

- Thưa ông, dù ông chơi gái, thì gái họ cũng làm người như ông, tôi hỏi kỹ ông, để bảo vệ cho cả gái lẫn ông. Vì nơi chúng tôi làm ăn lâu dài không thích chuyện rủi ro…

- Tao là người gốc tre!

- Có thế chứ, từ bề ngoài đến bên trong của ông, đều thể hiện gốc tre…

- Vậy tao vào được chưa?

- Thưa ông ở đây không tiếp người gốc tre!

- Tại sao, ngươi là kẻ phân biệt chủng tộc ư?

- Không! Không bao giờ. Mà các cô gái ở đây không chịu tiếp người gốc tre.

- Tại sao? Ngươi tưởng ta không có tiền à?

- Thực ra, có vẻ ông có tiền, nhưng chắc cũng không nhiều lắm…

- Ngươi phân biệt đối xử, rõ ràng bạn bè ta kể rằng chúng ôm gái Ấn, vòng ba bát ngát mà…

- Thưa ông, đấy ông nhìn đi, ở vườn hoa bên kia ánh đèn lấp ló, ông sang đấy bọn gái tiếp ông liền, ông chỉ cần mặc cả… Còn ở đây thì không!

- Tại sao?

- Vì các cô gái ở đây nói chung, cả châu Âu và châu Mỹ, họ đều chê các ông, thằng nhỏ vừa bé vừa ngắn, lại sớm xì mũi quá…

- Thế bọn Nhật không bé và ngắn à?

- Bọn Nhật cũng bé và ngắn, nhưng họ có thương hiệu về sự còi cọc của mình, còn các ông không có thương hiệu…

- Ái chà…

Reng Reng Reng

Chuông điện thoại bàn kêu.

- A lô, tôi là Inda đây, tối nay anh định để tôi chết đói chắc, ba đêm rồi tôi không có khách…

- Tôi đã nói với cô rồi, cô nên sang khu nhà cao tầng, tuổi càng cao càng leo cao, để chờ những lão già cao tuổi nhưng ít tiền…

- Nhưng tôi vẫn còn thời gian ở khu cao cấp này, cho tới cuối tháng…

- Vậy giờ có một thằng gốc tre cô có tiếp không?

- Bố nó, hay cụ nó… tôi cũng tiếp!

- Này cô có theo đạo không? – Nhà văn hỏi.

- Anh là tay chơi gái hay nhà báo?

- Cả hai!

- Tại sao?

- Vì tôi muốn tìm hiểu đất nước Ấn Độ, mọi việc tốt nhất đều bắt đầu từ nền tảng, mà ngã ba với dục vọng của nó xứng đáng là nền tảng nhất!

- Thôi, anh nhanh lên để tôi còn tiếp xuất khác…

- Này tôi trả tiền cho 2 giờ liền đấy!

- Vậy thì xin lỗi anh! Anh họ gì?

- Tôi họ P…

- Đấy chưa phải là tên họ, mà anh khôn lắm…

- Sao lại khôn?

- Vì anh trả lời trí trá?

- Tại sao?

- Chữ P, là Pope nghĩa là Giáo hoàng, hoặc là Papa nghĩa là cha. Anh muốn làm giáo hoàng và cha của mọi người…

- Này tôi đi chơi gái, cô muốn tôi phải khai báo lý lịch à?

- Không đúng, hàng hóa ở đây còn phải khai nguồn gốc, vậy thì người chơi cũng phải có nguồn gốc, chúng tôi một tuần phải đi khám bện phụ khoa một lần để đảm bảo an toàn cho khách hàng, lẽ nào anh là khách hàng lại không báo nguồn gốc hay tên gọi, anh từ gốc tre đến biết đâu anh mang bệnh sán lợn thì sao, bên đấy đang dịch bệnh nặng lắm mà… rồi nước Nhật vừa trả lại các anh mấy chục nghìn lọ tương ớt hiệu massan đấy…

- Không, tôi không thể, chơi gái trả tiền thì được, chứ bảo tôi khai họ tên thì chết tôi à…

- Nghe nói ở nước của anh, chỉ cần thuê phòng ngủ đã phải trình chứng minh thư?

- Thì ở đâu chẳng vậy?!

- Anh thuê nhà ngủ đã cần chứng minh thư, giờ anh muốn lao sâu vào cơ thể tôi lại không cần để lại họ tên sao?

- Thôi được rồi, coi như tôi không thể đụng chạm cô, vậy cô có thể cho tôi biết về đạo Indra không?

- Tôi lại hỏi lại anh câu đầu tiên: anh đi chơi gái hay đi tìm hiểu đạo?

- Tôi… Tôi…

- Cái tên còn chẳng cho người ta biết, một câu hỏi giản dị thế cũng ấp úng, không dám nhận mình đến thanh lâu bỏ tiền ra chơi gái lại xí xộ muốn làm “đạo tử”, đúng là thứ gốc tre ỡm ờ, thảo nào chẳng có con nào muốn tiếp gốc tre các ông, chẳng được tích sự gì, súng thì bé như ớt chỉ thiên, lại còn ỡm ờ nước đôi chẳng ra đạo cũng chẳng ra đời…


Nhà văn gốc tre lảo đảo ra về, mẹ kiếp mông của nó mông mênh thật, nếu mình cứ thành thật hám gái đi liệu nó có cho mình xoa vào cái mông mênh đó không??? Nhà văn gốc tre vừa đi vừa luyến tiếc vừa tự hào, vì lúc nào anh ta cũng sửa soạn cho mình một kịch bản nước đôi như vậy.


Paul Đức 08/4/2019 (viết 45 phút)





1 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page