Anh
nồng nàn
thổn thức
hững hờ mắt em
vô tình
lơ đãng
Anh là một tu sinh mang hơi thở trần gian
bước ngập ngừng lên núi
nhức nhối đoái trông cánh đồng gió thổi
em bỗng hiện ra
ánh mắt
mê tơi
kéo đôi chân vồn vã
đuổi theo
quẳng lại phía sau
mây ngũ sắc ngự đỉnh non ngà
Em
hiện và tan
thấp thoáng
mỗi bước thêm xa
vời vợi
Anh
Trai tráng
Tràn sức mạnh
Dùng dằng bước chân
dồn đuổi
Ta hỏi hạnh phúc
Nàng là ai?
cuộc đời
hay
Hư vinh?
Không tiếng trả lời
Đỉnh non kia
Ngươi là ai?
Ta hỏi
Tôi là nỗi cô đơn, đỉnh non thưa
Không có nổi chiếc bóng của mình
Duyên cớ làm sao?
Ta thổn thức
Tôi bỏ lại dưới kia
những ngọn đồi lúp xúp
vươn vai
vui thỏa cùng gió lộng
thổi từ chín tầng trời
Tôi hỏi
Thưa Thượng Đế
Có phải trên kia
bồng bềnh mây ngũ sắc
là nền móng Thiên Đường?
Không! Ngài bảo
Nơi ngươi đứng
Là nơi mà Thiên Đường
đặt viên đá đầu tiên
Ta hỏi
Mặt trời
Tại sao ngươi cô đơn?
Hắn bảo: tôi nung nấu thân mình
Hun nóng sinh tồn vũ trụ
Ta hỏi
chị Hằng
đang ngự giữa ngàn sao
mỉm cười nhấp nháy
tại sao nàng vui vẻ?
thủa xưa tôi sinh đôi cùng với mặt trời
nàng bảo
nhưng chẳng dại gì sống đời cô quả
tôi cạo nhạt ánh sáng của mình
để đùa với muôn sao
Ta hỏi
Bóng mình
ngập ngừng mặt đất
ngươi là ai?
Tôi là bạn của lữ hành cô độc
lời đáp mặn nồng
*
Rồi bóng thướt tha
chập chờn vờn đến
tôi nghe tiếng thì thầm
này đằng ấy!
gì thế?
Chúng ta là những kẻ cô đơn cuối cùng
ở thế gian này!
Thật vậy ư?
Chúng ta chẳng có nổi người bạn đồng hành
sát cánh là:
chiếc bóng của mình!
Hẳn vậy rồi!
chiếc bóng thướt tha đáp lời não ruột
và tôi thấy...
chúng dìu nhau đi.
Paul Đức -Hà Nội 17/2/1995
Comments