NOSTALGIC AUTUMN (Translated by Linh Vũ)
The bluest sky kept elevating Each elevation was a cramp Wrung its suffers through layers of mist Deep memories of wet season Sorrowful tears streaming down Sadness, not yet alleviated, soaking the ground.
The river's undulating waves touched the heart Holding on to hesitantly flowing clouds Afraid of wording About the summer rains having passed.
Thousands of rivers Released their melancholy streams onto the sea Flutteringly pushed the rising waves Hastily tapped sadness, mesmerized the northeast wind Tide numbed the tongue of waves Tasting the nostalgic sunshine Spreading on the salty sand
The chilly tender sun rays Of the gloomy sun Regretting its youth In the blazing summertime How insolent and how mighty
Twilight sprinkled cold fog Penetrating the lonely flesh path Merciful roofs rose up Wearing fringed flat palm hats on the kind trees. Longing, my soul was tearing along the roofs Just flashed up a meaning of life Melancholic autumn Melancholic healing skin from the summer pain.
Hair endured the white color of time Leaves endured the yellow season of months and years
Breath endured the cold weather Autumn breeze endured chilly fog
Eye gleams endured a farewell look Autumn sun and moon endured nostalgic firmament
Arms endured broken embraces River streams endured dry weather
Hands endured hand-shakes Tree branches endured the season of falling leaves
Feet endured upcoming journeys And truth always endured the crops
Body endured living Soul endured the rotation of pleasure and sorrow
Pleasure endured joyful melody on the worn-out stage
Enjoyment endured melancholy hymns on the cross of supporting
My soul suffered the tragic-hopeful song Singing on the Greek hills Spreading along the cloud of time Expanding along the wind of life Restarting the stream of history Coming back to roll up the domed sky of nostalgia Digging deep down into my soul Steadily in my heart Persistently in my body A green song of hopeful life Overflew all somber memories Like the Autumn sky overcomes the clouds of drizzling And forever and ever elevated!
A NOSTALGIC AUTUMN
(Translated by Hưng Nguyễn)
As if one being lifted to the infinite dark blue sky with each step causing excruciating pain... squeezing the pain through the layers of haze filled with remembrance of a distant monsoon rain Lingering rain drops cannot quench the deep, thirsty soil
The rivers rippling in one's heart The clouds drifting slowly in one's mind not daring to say that monsoon season is over
Infinite rivers carrying teardrops to the sea fluttering waves after waves hastily giving solace to the sorrowful yet loving monsoon Tidal waves - salt felt on one's lips feels like sunniness and tastes like numbness expanding onto the sandy beach
Under the soft sunrays of the sunset regretting one's youth - days of simmering summer - both stubborn and ergenetic!
Twilight spreading cold mists coating the lonely roads beneath Roofs of buildings wearing "quai thao"(1) hats for the trees underneath Feeling one's soul - penetrating the roofs: a sense of a life just hatched a nostalgic autumn a remembrance of healing skin in summer's heat
white hairs carry the pain of time yellow leaves carry the pain of season
breaths carries the pain of cold weather winds carries the pain of mist
eyes carry the pain of last look sun and moon in autumn carry the pain of nostalgia
arms carry the pain of parting arms rivers carry the pain of dry seasons
hands are hurt by the shaking hands branches are hurt by the falling trees
feet are hurt by the roads not yet reached truth is hurt the harrowing harvest of life
body aches sorely with the seasons of life soul aches under the wheel of pleasure and pain
pleasure aches with the songs of hedonism where the theaters of life manifest
and pain itself aches with a sad Christmas song on the Cross
One's soul aches like an epic poem recited on the hills of Greece spreading through time according to the wind of life according to the history of man coming back to one's mind like a thundering sky deep down of one's soul, forever inside one's heart inside one's body yet hatching an evergreen song of a life of hope surrendering all one's sad memories as the domed sky leaping through clouds, aiming for the mysterious Universe Forever up!
(1) quai thao: is a traditional Vietnamese flat palm hat (from the North of Vietnam)
HOÀI NIỆM THU
(Nguyễn Hoàng Đức)
Vòi vọi trời xanh thẳm nâng lên mỗi lần dâng mỗi lần quặn thắt ....... vắt nỗi đau qua những lớp mây mù nặng ký ức mùa ngâu rả rích lã chã vấn vương chưa nguôi lệ sầu lòng đất sũng
Dòng sông gợn sóng đến gai lòng Níu mây trôi ngập ngừng Không dám buông lời nói về những cơn mưa mùa hạ đã qua rồi
Muôn dòng sông thả những khúc sầu ra biển xao xuyến xô lớp lớp sóng cồn dồn dập vỗ buồn mê mùa gió chướng thủy triều tê lưỡi sóng nếm vị nắng u hoài bò loang bờ cát mặn
những sợi sáng se dìu dịu của mặt trời u uẩn nuối tiếc tuổi thanh xuân ngày nào chang chang mùa hạ ngổ ngáo sao và mãnh liệt sao
Hoàng hôn rải lớp sương lành lạnh nhuốm con đường đất thịt cô đơn những mái nhà trắc ẩn nhô lên đội nón quai thao cho những vòm cây hiền hậu da diết tâm hồn rách dọc mái nhà một ý nghĩa cuộc đời vừa nứt man mác mùa thu man mác lớp da non cơn đau mùa hạ
Mái tóc đau màu trắng thời gian những chiếc lá đau mùa vàng năm tháng
Hơi thở đau khí trời se lạnh Gió heo may đau làn sương tê tái
Ánh mắt đau cái nhìn giã biệt nhật - nguyệt mùa thu đau trời hoài niệm
Cánh tay đau những vòng tay dứt những dòng sông đau mùa nước cạn
Bàn tay đau những bắt tay Cành cây đau mùa lá rụng
Bàn chân đau những chặng đường chưa tới Và chân lý hằng đau mùa gặt...
Cơ thể đau mùa sống Tâm hồn đau mùa luân chuyển khoái lạc và đau khổ
Khoái lạc đau khúc hoan ca Nơi sân khấu mỏi mòn
Và đau khổ đau những thánh ca buồn Trên thập giá cưu mang
Linh hồn ta đau khúc bi hùng Ca trên những ngọn đồi Hy Lạp Theo mây thời gian tỏa Theo gió đời lan Theo lịch sử khơi dòng về đây cuốn lên một vòm trời hoài niệm khơi thẳm mãi hồn ta mãi tim ta mãi thân ta một khúc ca xanh về cuộc đời hy vọng dâng tràn mọi ký ức u buồn như vòm trời thu vọt qua những tầng mây ngâu lã chã mãi mãi dâng lên!
Hà Nội 22/9/1997 Nguyễn Hoàng Đức
Comentários