top of page
  • Nguyen Hoang Duc

No.40. PHÓ TỔNG SÂU BÍT SÁM HỐI VỚI VỢ TÊN THÁNH MARIA

Đã cập nhật: 1 thg 6, 2023

(Nhắn nhủ quan thơ nhớn và các tiểu yêu vần vèo!)


Phó giám đốc công ty sâu bít (showbiz) chém gió thẫn thờ bước từ buồng khách vào buồng ngủ, thở dài.

- Tại sao anh lại thở dài? – Vợ của phó giám đốc, tên thánh Maria, gốc Công giáo hỏi.

- Em vẫn chưa ngủ à? Có đêm nào em ngủ muộn thế đâu

- Đêm nay là ngày đặc biệt, làm sao em ngủ được?

- Tại sao đêm nay lại đặc biệt?

- Anh đừng vờ vịt nữa, anh hãy tự hỏi anh ấy, em thấy lúc tan sở về, mặt anh hào hứng như một khải hoàn ca, bữa tối anh uống ba ly cognac liền, ngoài thói quen và khả năng của anh. Anh uống như một bữa tiệc chào mừng thắng lợi. Thế rồi mặt anh cứ xì xị dần, em tưởng sẽ được hưởng mùa hái nho đầu mùa, nào ngờ anh cứ chìm sâu mãi xuống chiếc ghế tựa một cách vô hồn, rồi quì chẳng ra đạo Phật cũng chẳng ra Thiên Chúa, miệng lầm rầm… Tiếng lầm rầm vỡ nát và hoảng loạn vì dường như nó đang đứng trước một cái gánh đồng nát mà không biết mua gì, đồ nhựa hay đồ nhôm… và rồi bây giờ anh mới bước vào giường như một bản kiểm điểm quá muộn mằn nhưng lại không có nội dung…

- Sao em cứ như đi guốc trong bụng anh vậy?

- Thế em nói không đúng à?

- Em nói rất đúng! Chỉ có điều anh ngạc nhiên, tại sao em nói đúng đến thế? Em đúng là một nhà tiên tri?!

- Em đâu có tiên tri gì, em chỉ nói những gì em nhìn thấy!

- Em nhìn thấy gì nào?

- Thì em chẳng vừa nói đó sao, em tả anh hưng phấn thế nào, uống rượu, và cầu nguyện những lời lầu bầu chẳng có nội dung.

- Theo em, khi người ta phải cầu nguyện là tại sao?

- Vì người ta cảm thấy bất an!


Anh chồng tên Tèo giật mình.

- Sao em biết?

- Vậy anh chẳng đang bất an sao? Muốn nhẹ nhõm, anh hãy kể ra đi!

- Chiều nay ở cơ quan, anh vừa đọc đọc báo cáo điển hình về việc anh sám hối, mọi người khen anh nức nở, và anh hứng thú lắm, nên khi về nhà anh nốc liền ba ly cognac…

- Hi Hi Hi… Ha Ha Ha… Hô Hô Hô

- Anh đang rối bời thế này sao em lại cười?

- Vì anh ngố lắm, và cả cơ quan anh cũng ngố, cả giới sâu bít lẫn giới thơ của anh cũng ngố luôn, đúng là đám vần vèo thơ thẩn vớ vẩn…

- Sao em nỡ hạ nhục anh như vậy? Anh đang đau khổ mà em cười cợt thế ư?

- Anh không biết, tiếng cười là đặc sản của loài người à, cá sấu có thể khóc, nhưng tiếng cười chỉ loài người mới có?!

- Nhưng mà tại sao, tại sao chứ?

- Vì sám hối là việc riêng của từng người, tại sao cơ quan anh lại cho anh báo cáo điển hình?

- Thì cơ quan anh là Seo- bít mà, cái gì cũng phải biến thành seo bít để khoe khoang cho mọi người biết chứ.

- Anh có biết câu “quần áo quyến rũ khi gặp mặt, tâm hồn lưu luyến lúc chia tay” không?

- Anh láng máng về câu đó…

- Các anh đúng chỉ là Seo – bít, chỉ khoe mẽ quần áo bề ngoài mà bên trong rỗng tuếch về tâm hồn. Vừa rồi anh quì rồi đứng chôn chân trước con chó sành để làm gì?

- Anh sám hối!

- Tại sao anh sám hối?

- Thì anh thấy có lỗi.

- Lỗi so với cái gì?

- Anh chỉ thấy áng chừng anh có lỗi?

- Người theo đạo, người ta sẽ qui chiếu vào tiêu chuẩn công lý phổ quát để thấy mình có lỗi, còn anh qui chiếu cái gì?

- Anh qui chiếu cái tự mình nghĩ ra!

- Thế đạo đức của anh là đạo đức bụng, tự bụng mình nghĩ ra, thì làm sao anh thấy gì, đối chiếu về cái gì để sám hối, hay rồi cuối cùng anh thấy tất cả thiên hạ thua anh vì “phép vua thua lệ làng”?

- Không, anh sám hối mà!

- Anh sám hối để làm gì?

- Thì anh sám hối!

- Anh nói thế không được! Những người chơi thể thao họ rèn luyện bài thể lực là để chơi nhanh mạnh và xử lý kỹ thuật tốt hơn. Sám hối của anh coi như bài thể lực cho tinh thần đi, vậy nó để làm gì?

- Đã bảo anh sám hối để sám hối mà!

- Người công giáo có câu “Đức tin không việc làm là đức tin chết!” Cơ quan anh mời anh báo cáo điển hình sám hối, đâu có phải mục đích muốn nghe anh sám hối, giống anh nuôi nấu cơm, mục đích là để mọi người được ăn chứ.

- Anh sám hối, để xin lỗi họ.

- Anh có lỗi với ai?

- Với em và với các con!

- Vậy sao anh không xin lỗi đi! Xin lỗi xong thì có phải mọi việc được giải tỏa, mọi thứ được giải quyết, có phải tất cả chúng ta đều vui không?

- Nhưng… nhưng…

- Nhưng làm sao?

- Vì anh là phó giám đốc cơ quan Seo bít, một cơ quan mang bộ mặt sĩ diện lớn, anh không thể xin lỗi để thừa nhận mình có lỗi được.

- Em thấy anh sẵn sàng xin lỗi các thủ trưởng mà.

- Vì họ khó chịu thì anh xin lỗi thôi, thực ra anh chẳng thấy mình có lỗi gì cả.

- He He he…

- Tại sao em cười?

- Vì anh mới là thứ phó giám đốc vớ vẩn đã thấy mình không có lỗi, thật vớ vẩn.

- Anh còn là nhà thơ danh tiếng mà!

- Thơ anh là khu vườn của làng quê, nào rau khúc, nào con kiến, nào ốc sên, nào chị nhà quê đánh giậm… có gì là cao siêu đâu mà anh cho là danh tiếng?!

- Thì hàng ngàn hàng vạn nhà thơ khen anh mà!

- Đó toàn là dân quê sến xẩm, chân đất mắt toét vừa thoát nạn mù chữ đã bẻ vần, thứ giặc cỏ mà lịch sử vẫn gọi, dài nhất là Hồng Tú Toàn quân hồi vô phèng ở Tàu cũng chỉ kéo dài vài năm, anh tin vào cái giới mù chữ đó à?

- Nhưng họ là số đông mà em!

- Anh không biết văn thơ và sáng tạo không phải việc đắp đê hay đập đá mà phải cần số đông à?!

- Thôi thôi, nói với em nhiều chữ anh mệt lắm. Mà người Anh bảo “thật bất hạnh khi trong nhà gà mái gáy to hơn gà trống”.

- Anh đúng là thứ nông dân học mót không xong, em đang nói thầm với anh ở trong buồng the để chia sẻ với anh, em đâu có gào ngoài đường mà anh bảo em gáy?

- Vậy em thấy thơ anh thế nào?

- Anh làm cái trường ca, mỗi chương cuối gần hai mươi năm không xong, chứng tỏ anh sáng tác vu vơ cảm xúc nhì nhằng không có mục đích, người nghệ sĩ làm sao lớn nếu không có lý trí?

- Em nói cụ thể được không?

- Làm thơ, đơn giản như như đóng tầu, trước hết anh phải xây bến cảng, phải hạ thủy con tầu lớn, rồi nhắm đích vượt đại dương: nhưng tầu của anh là thuyền tôn hái rau muống quanh quẩn trong làng, rồi anh sẽ đi đâu…

- Trời ơi, sao em coi thường anh vậy?

- Em nói không đúng à?

- Còn gì nữa không em?

- Tầu chiến hạm cũng như thuyền lá tre, giống nhau ở chỗ đều phải có cân bằng thì mới không chìm…

- Anh nhất trí!

- Nhưng anh chưa bao giờ thực hiện công bằng cả!

- Tại sao?

- Tài năng của anh ao chuôm như vậy, nhưng anh dựa thế ghế ngồi của quyền nhà nước đánh chặn những người giỏi hơn mình cả trăm lần trong nhiều chục năm dòng… cái thuyền không cân sẽ lật anh à?! Anh hãy nhìn Tập Cận Bình với dân số tỉ rưỡi, định lấy thịt đè người đòi đè bẹp thế giới, vậy mà chỉ con vi rút corona hay còn gọi Covid 19, đã liểng xiểng không có cơ đứng vững, như người Tàu nói “không có lý không đi quá một bước chân”, vậy cái tài mấy câu vần vèo của anh được đám nông dân háo danh nâng đỡ, bàn tay ruộng vườn đòi che lấp mặt trời hiện đại, được bao lâu thì đổ…

- Anh nhức đầu quá! Em đừng công kích anh nữa!

- Em không công kích anh, mà em chỉ nói lên sự thật!

- Anh muốn em bảo vệ anh vô điều kiện!

- Anh đừng bắt em phải sống như thứ đàn bà Á Đông “nam trụ - nữ thụ”, đàn bà chỉ là điểm tựa cho đàn ông… Hu Hu…

- Em đừng khóc nữa! Anh xin lỗi em!

- Anh xin lỗi cái gì?

- Anh không xin lỗi cụ thể được, mà anh chỉ xin lỗi vì thấy em khóc thôi!

- Anh đi đi! Anh có thể leo ghế nhiều nấc thang nữa, nhưng không nhích được một ly về phía con người! Còn anh tự hào về lịch sử bốn ngàn năm ư, thêm hai ngàn năm nữa, tư duy của anh chỉ ở mức đứng bên bờ ruộng đọc những bài thơ không có mục đích mà thôi!!! Hu Hu Hu…

Paul Đức tối 17/2/2020






8 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page