top of page
  • Nguyen Hoang Duc

No.36. MÁNH BÍ TRUYỀN

Đã cập nhật: 21 thg 5, 2023

A, không biết có phải cậu ta không, trông oách lắm. Chợt cái thân hình mập ú xúng xích trong chiếc Vecton ngoại lượn xoáy một vòng rất kiểu cách trên đôi giày bóng như quang dầu nơi khúc quặt góc hồ. Đúng rồi. Đúng cậu ta rồi, béo đến biến dạng…


- Hợi, Hợi ơi! - Tôi chạy bổ lại.


- A, Thái! - Cử chỉ cậu ta uể oải, cánh tay lỏng lẻo đưa ra. Tôi bắt tay, bàn tay cậu ta nhun nhũn, chắc hẳn nó đã phù thũng quá vội vàng qua hàng đống lon côca, bia, và nước hoa quả…


Cử chỉ lãnh đạm của Hợi khiến tôi mặc cảm, bởi lẽ chúng tôi khá thân nhau. Mới chỉ có hai tháng, từ khi những đoàn du lịch nước ngoài cấp tập đến công ty chúng tôi, vì không đủ hướng dẫn viên, ông giám đốc bèn móc Hợi ở phòng hành chính ra, bắt đi hướng dẫn đoàn. Hợi sợ lắm.


- Dạ, em không dám đâu, tiếng Anh của em còn ‘củ chuối’ lắm! - Cậu ta từ chối.


- Không sao! - Giám đốc nói. - Cứ làm đi rồi sẽ quen, như tớ đây này có phải học làm giám đốc đâu, thế mà làm vẫn ngon.


Thế là Hợi trở thành hướng dẫn viên. Chúng tôi chẳng còn dịp gặp nhau. Thế mà giờ đây cậu ta đã nổi danh thành đạt khắp công ty, ai cũng thèm thuồng. Cơn phú quí xa hoa thần tốc mau lẹ của cậu ta khiến cho những trái tim bình thản nhất cũng phải nổi gai…


- Cậu… cậu làm ăn thế nào? - Giọng tôi tắc nghẹn.


- Ôi dào, cứ nhìn thì biết hỏi làm gì! - Cậu ta rút trong túi bao ba số năm ra mời tôi. Tia lửa bắn ra từ những chiếc bật lửa “bà Đầm” đã rơi mất áo tắm, những làn khói uốn éo phóng vào không khí kênh kiệu như chủ nhân sáng chế ra chúng. - Ừ! - Mắt Hợi bỗng nhìn trân chối từ đầu đến chân tôi.- Câu hỏi ấy giành cho cậu thì hơn. Tại sao… Tại sao cậu chẳng có gì thay đổi cả. Đã mười năm làm hướng dẫn viên rồi, cậu vẫn phơi cái thân hình còi dinh dưỡng ra, còn quần áo nữa, cậu thử nhìn xem, cậu ăn mặc những thứ thổ tả thùng thình hết mấy lần “đát” ấy mà đi với Tây à? Như vậy là xúc xiểm, là bôi xấu vẻ mặt của dân tộc.


- Tớ… Tớ vẫn cố gắng dẫn các đoàn đi đến nơi về đến chốn. - Tôi bối rối. - Tớ, tớ muốn học cậu!


- Cậu là bạn thân tớ mới nói. - Hợi hạ giọng thủ thỉ. - Nhưng cấm được truyền bá cho thằng nào, phải giữ lấy phép bí truyền mà kiếm lấy miếng ăn. Thề không?


- Có, tớ thề, cậu nói đi!


Hợi ghé tai tôi nói nhỏ:

- Cậu phải biết yêu lấy quê hương, rồi tình yêu đó sẽ trả giá cho cậu!


- Tớ không hiểu? - Tôi thộn cả người ra.


- Ngốc lắm! Hãy làm theo lời tớ! Khi đi với Tây, tớ lên giọng diễn đàn “Nào, các ông các bà hãy xem đi, đất nước, con người chúng tôi có đẹp không, những hàng cây mới xanh làm sao, còn những mái nhà nữa, những lớp rêu mốc meo phủ lên chúng đủ sức để nói lên thời gian đã bại trận đến thế nào.” Sau đó, tớ tặng những thằng Tây ngố một lô thuốc Thăng Long, Điện Biên, Vina, tớ bảo “Hãy nếm thử đi các ông, thuốc của xứ sở chúng tôi tinh khiết lắm!”. Thế rồi họ tặng lại tớ hàng tút 555, Đun-hin, Mo-rơ, Anh-tex… Cậu đừng lo, họ không bao giờ muốn ăn không đâu. - Hợi quẳng điếu thuốc đang cháy dở đi, châm điếu khác. - Cậu hãy đến các hiệu sách quốc doanh vơ tất cả các loại, nào “Người tốt việc tốt”, nào “ Đại phong”, “ Quyết thắng”, “ Tiến lên”… Cậu cứ tặng họ mỗi người một chồng và đừng quên liến thoắng “Thưa quí vị, đây là những cuốn sách phương châm tinh hoa rất quí giá của chúng tôi, tôi xin tặng quí vị để bày tỏ thịnh tình muốn trao đổi văn hoá.” Sau đó, cậu chỉ còn chờ những cuốn sách trao đổi tặng lại, hãy đem chúng đến cửa hàng ngoại văn mà bán, một vốn bốn mươi lời! Còn nghệ thuật cũng cậy, cậu hãy tặng họ những bức sơn mài, những bức tranh hội hoạ nửa mùa, rồi bảo với họ “Đây là nghệ thuật chân chính của chúng tôi.” Cậu sẽ được nhận lại khi bức tranh rập, một tập Play boy, hay bất kỳ thứ lẩm cẩm nào khác … vẫn có lãi, cậu đừng lo.


Một lớp bụi cuốn tới, chiếc minibus chạy đến, đỗ xịch lại dưới đường.

- Khách đến rồi, tới phải đi đây! - Hợi vội vàng bắt tay tôi. - Hãy nhớ phương châm “Yêu quí quê hương” . Đừng tiếc lời tán tụng, cậu sẽ được đền bù. Chào nhé!


- Chào cậu! - Tôi nói với theo nhưng chẳng kịp, cơ thể cuả Hợp ục ịch là vậy bỗng nhanh như cắt, nó tấp đến ngay cửa chiếc xe. Cánh cửa kéo ra.


Hợi đứng ngay ngưỡng cửa xe cười một “bông” rất to:

- Gút mo ninh! Lây đi enđơ Gien tờ lờ mần! Các vị đã kịp nhìn ngắm phong cảnh, con người của chúng tôi chưa…? Tuyệt đẹp đấy chứ…!!!


Lời của Hợp mất hút. Chiếc xe lao đi. Một đám bụi cuốn trùm lên mầu sữa trắng của nó.


Hà Nội ngày 31-8-1993


3 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page