Tích tạch tạch ...
Thời gian nặng nhọc chuyển mình
Bánh xe đồng hồ
Nhích dần về điểm luân hồi
Không Giờ!
Ngày cũ lặng trôi ấp ủ
Men sáng của bình minh mới
Ôi, thời gian!
Ngươi có phải hư vô
Không buổi khai sinh
chẳng ngày tận thế?
Ngươi là ánh sáng hay đêm tối?
Mà dồn đuổi hoàng hôn đến tận chân trời
Gom nhặt những tia sáng tàn phai như báu vật
dệt tơ cho tấm thảm ban mai
ngập ngừng chân mây luyến tiếc
lòng bóng đêm huyền nhiệm diệu kỳ?
Ngươi là ai?
vừa hiện mình trân trân
vừa giấu mình biền biệt
không chỉ với thiên thu
mà ngay trong khoảnh khắc
ngươi trở mình tại mốc số không
hóa dấu chấm của một ngày tàn
thành dấu ngoặc mở ra
cho mặt trời ló rạng!
tíc tắc... tíc tắc...
ta chẳng hiểu được ngươi
nhưng mà biết
đó là nhịp đập miệt mài
của trái tim vũ trụ
là nhịp thở ngọt ngào của đất mẹ dịu hiền
đang hồi sinh cho từng cây cỏ
là tiếng rỏ của những hạt sương
gấp gáp tắm gội lớp bụi trần
cho những nụ hoa lòng thấp thỏm
sợ mình không kịp nở nụ cười
chào đón nắng long lanh
của ban mai trong trẻo
phầm phập phầm...
nhặt khoan tiếng kim giây
cắt dòng thời gian
tựa mái chèo buông
chém ngọt dòng sông
một khoảnh khắc xén ngang vĩnh cửu
vật lòng lặng lẽ
lấp láy... lấp láy
những vì sao dặt dìu
đôi bàn chân nhấp nháy
chìm trong vũ điệu
mặc vòm trời trầm ngâm khơi vực thẳm
thả hồn xao xuyến
xình xịch... xình xịch...
nhịp con tầu chuyển bánh
băng trên đường ray
buông những thán từ
Tu hu! Tu hu...
từ lồng ngực khát khởi hành
Ôi thời gian!
Ta chẳng hiểu ngươi là ai?
Song thấy rõ
Ngươi là ngày và đêm
Ánh sáng và bóng tối
Là khoảnh khắc sánh vai cùng vĩnh cửu
Là hữu thể bay trên cánh hư vô
Ngươi là bóng câu
vọt qua cửa những ngôi nhà hạnh phúc
là chân rùa
leo dốc đỉnh cô đơn
Ngươi nhẹ lâng lâng
Trên mũ người phong lưu
Nhưng nặng như chì
Trên vai kẻ khó
Ngươi đếm từng khắc
với kẻ yêu đương
nhưng thả trôi năm tháng
mặc những con tim chờ đợi
Ngươi là thiên sứ vui mừng
Bên nôi bé hài nhi
Là địa ngục gớm ghê
cạnh giường người hấp hối
*
Ôi thời gian
Ngươi chảy đi
Tràn qua tất cả
Ngươi là điệu van chuyển mình
dập dình trên những dòng sông duyên dáng
là vũ điệu bao la của biển
dìu những cánh buồm say trên sóng nhạc
là thánh ca của muôn vàn bông tuyết
hát mùa gieo hạt trên những đỉnh mờ sương
là hòa điệu của những bàn chân
tấu cùng mặt đường muốn nhảy
là hành khúc vó ngựa dồn
cuốn lốc trên nẻo đường chinh phạt
là lời thổn thức của ánh trăng e lệ
rót trên môi những kẻ si mê
là hòa âm của muôn vạn côn trùng
tan vào đêm mặc khải
là tiếng reo của những hàng thông bên sóng thủy triều
giữ nhịp thở thiên thu của đất
Ôi thời gian
Bài ca của ngươi là vô tận
nhịp điệu của ngươi là vô biên
ta chẳng rõ ngươi là ai
nhưng biết chắc một điều
ngươi không phải hư vô
bởi lẽ, chẳng bao giờ
ngươi muốn lật nhìn
dòng lịch sử của mình
qua những tờ giấy trắng!
sột soạt... sột soạt...
ngòi bút của ta lại muốn trở mình
hát một bài ca mới
lên giấy trắng tinh khôi.
Paul Đức - Hà Nội, đêm 19/12/1996
Comments