CHƯƠNG IV (6): ĐỐI THOẠI VỚI CHÚA
Và chính
con người đó
sau tháng ngày
đạp đổ
niềm tin
Thiên Chúa
tự thấy
linh hồn mình
dần cạn kiệt
trở thành
cõi hư vô
ôm miền hoang phế
đã khắc khoải
kêu lên
thà có
niềm tin
vào một con lừa
thì vẫn hơn
chẳng tin gì cả!
Anh đã
xác tín
sự thật
về linh hồn
chứng thực
cuộc tồn tại
của nó
qua phẩm tính
niềm tin
giống mắt kia
muốn sáng
thì phải
biết nhìn
cho dù
ngọn cỏ
Các bạn
cùng tôi
chúng ta
đã nói ngược
nói xuôi
để kiếm tìm
con đường
xác tín
có Chúa
hay là
chối Chúa
nhưng
Chúa là
Đấng Bao Dung
vô tận
ôm ấp
mọi chiều ngang
chiều dọc
cùng chiều lên
hay xuống
vậy đường nào
chúng ta đi
thì cũng
đang tới
với Ngài
hoặc muốn bạn có thể
dùng ngay cách đó để
chối Ngài
Còn tôi
dù ai
nói xuôi
hay ngược
tôi không thể nào
không tin
rằng mình
chắc chắn
đang sống
một thể xác
chứa đựng
một linh hồn
trong nó
đó là
sự thật
tôi thấy
bằng mắt nhìn
và cả
tai nghe
cùng tất cả
ngôn ngữ âm thầm
chảy trong
mạch máu
thể xác tôi
đã được
sinh ra
điều đó
làm sao
chỗi cãi
và cũng
không thể
không tin
thân xác
ngày kia
phải chết
vậy thì
tôi không thể
không lắng nghe
lời thống thiết
của Ngài
kẻ nào
gieo cho xác thịt
sẽ rơi
vào hư nát
và kẻ
gieo cho
thánh linh
sẽ gặt
sự sống
muôn đời!
Thân xác
muốn sống
cần ăn
vậy chắc hẳn
linh hồn ta
không thể nào
sống nổi
nếu không
uống lấy
nguồn sống
thiêng liêng
nào đó?
bởi thế
ngày nào
linh hồn
muốn sống
thì nó
phải gieo
và gặt
mùa thức ăn
cho nó
đó là
cái ngày
tốt đẹp
như nhà
thông thái kia
phán bảo
ngày tốt đẹp nhất
là ngày
linh hồn
đói khát
Quả vậy
đó là ngày
cơn đói thân xác
con người
đã mọc đôi cánh
niềm tin
mong uống
một chân trời
khao khát
Và linh hồn
gieo hạt gì
để gặt
vụ mùa
chắc không thể nào hơn
và cũng chẳng thể nào khác được
linh hồn
gieo Thiên Chúa
để gặt về
Thiên Chúa!
Với các bạn
và tôi
đó hẳn là mùa gặt vĩnh cửu
để ăn
đồ ăn vĩnh cửu
và để
đi về
Nước Trời vĩnh cửu!
Vậy hãy tôn vinh
Thiên Chúa
Ngài vừa là hạt giống vĩnh cửu
gieo giữa hồn ta
vừa là mùa gặt thiên thu
và mãi mãi
là niềm tin của chúng ta
không ngừng
đi về vô tận./.
Bắt đầu 27/ 11/ 1999 - Hoàn thành 15/ 01/ 2000
Comentários