CHƯƠNG IV (5): ĐỐI THOẠI VỚI CHÚA
Người ta chẳng chịu xét suy
rằng - có đạo đức nào
lại không ràng buộc
để con người
sống cùng nguyên lý
và vận hành
trong nó
để đi xa
chiếc diều kia
muốn bay lên
thì phải cân bằng
hai cánh
và chiếc thuyền kia
muốn lướt
trên sóng
không chìm
thì phải tuân theo
nguyên lý về trọng lượng.
Người ta nói
may thay
Chúa bị đóng đinh
một lần tất cả
và nếu Chúa
có phục sinh
thì linh hồn
chúng ta
vẫn cần nhắm mắt
để lờ đi
thực chứng
và lãng quên
quan niệm
rằng Ngài sống lại
bởi Ngài chết
có ích hơn
cho chúng ta
những con người bé mọn
hằng khát tự do
không phải
luôn luôn khắp nơi
và khắp chốn
luôn phải ngước trông
một uy quyền tuyệt đối
làm ánh sáng
cho đời sống.
Ngài chết đi
có ích hơn
vì lồng ngực chúng ta
được thả tung
sức nén
ép đầy trách nhiệm
của con người
phải nhận thức
về cứu cánh
của hành trình lịch sử
từ thủa
lưu đầy
khỏi Địa Đàng vui sướng.
Ngài chết đi
chúng ta
được lên ngôi
bay bổng
tự do
thẳng đến Thiên Đường
mà không bị vướng vòm
có tên là
Thiên Chúa!
Thượng Đế
chết ư?
Đấng Vĩnh cửu
sẽ chết
bằng cách nào đây?
câu hỏi
nghe thật
nực cười!
Và nếu
Chúa có bị
mắc vào lời hô hào
phải chết
thì Đấng Vĩnh cửu
vẫn mãi mãi còn
chỉ có
Chúa sinh từ
môi miệng con người
phải chết
và Chúa ấy
là sản phẩm
sinh từ tâm lý
bé mọn
và nông cạn
của con người
thiển cận
thay vì nuôi dưỡng
linh hồn mình
thành mênh mông và siêu việt
đã vội kiêu hãnh
bằng một niềm tin
ngụy tín
vô cùng bé nhỏ
đem Chúa hiện thực
vô biên và vô tận
đổi lấy một Thiên Chúa
có vóc phàm trần
nằm ngay
tâm lý!
Gieo cây nào
hái trái ấy
đó là
sự thật hiển nhiên
linh hồn
gieo Thiên Chúa vô biên
sẽ gặt
mênh mông
còn tâm can
gieo Thiên Chúa
chỉ bé
như ma gà - ma xó
sẽ ở
cùng xó xỉnh
nhìn theo.
Dù cách nào chăng nữa
Chúa là
nguồn sống thiêng liêng
gieo mầm
giữa hồn ta
nếu Chúa
là thợ cấy lớn
thì mùa gặt
của tâm hồn ta cũng lớn
còn như
tâm hồn
sợ bão tố phong ba
của đại dương vô tận
liền đóng
chiếc thuyền thúng
bơi giữa ao tù
của niềm tin bé
thì ánh mắt nó
chỉ thu về
một chiếc bờ lúp xúp
và làn nước
làm duyên
cùng đám rong bèo vớ vẩn!
Bởi thế
có triết gia
khẳng nhận
một niềm tin
không thể nào
chối cãi
rằng bất luận ai
thể nghiệm
cái chết Thượng Đế
thì đều mang
một linh hồn trống trải
vì đánh mất Ngài
và hiện thực đó
ngay nhãn tiền
chứng tỏ
một con người
đòi tự nhấc bổng
thân xác mình
thành siêu việt
mong thế
chỗ ngồi
Thiên Chúa
sau thời gian
đọc điếu văn
cái chết
của Ngài
không chịu nổi
đã la lên
từ khi Chúa chết
linh hồn tôi
phải rơi vào
nỗi cô đơn
không thể nào
chịu nổi
vì sao?
Vì linh hồn anh ta
đã điên rồ
cắt đứt
nguồn an ninh
hằng tồn
duy nhất
là tiềm năng siêu việt
vỗ về
an ủi
những góc tối âm u
run rẩy
tràn đầy
trong thân thể
những phù sinh
bất lực!
<mời các bạn đọc tiếp Chương 4 (6)>
コメント