CHƯƠNG III (2): ĐỐI THOẠI VỚI LÝ TƯỞNG
Điều đó nói lên
chưa kể những công trình
kỹ vĩ lâu dài
của sự nghiệp nhắm về vĩnh cửu
chỉ nói ngay
những công trình
nằm ngay mặt đất
hiện thân một con người
một đời người
hay bao trùm
những người đồng thế hệ
nếu không khởi nguồn
từ một dự trình
nhắm mục đích
và cuốn về lý tưởng
thì thế hệ đó
sẽ chỉ là một thực tại ướp khô
đời sống mình
giữa cuộc đời tù đọng
một thân xác không hồn ước vọng.
Kìa nói đâu xa
một khúc gỗ thông vừa chặt
được đưa vào xưởng
chế đàn
khổ thay
cây đàn
vẫn tươi mùi gỗ đó
hoàn thành
mà không thể
ngân vang
bởi lẽ
đó là gỗ
chưa trải qua
thăng trầm
tinh lọc
của thời gian
một cây đàn
chỉ hay
khi gỗ mà đời con chế
được ngâm
từ thời ông tổ
và để cháu con
thừa hưởng
nghiệp gia truyền
dư nghuyên liệu
làm kế
sinh nhai
đời con
tiếp tục
vừa lo
làm đàn
vừa lo
tích gỗ.
Một con người
không nhận biết
thực tại về mình
vô cùng giới hạn
để khơi thông nó
nhắm về vĩnh cửu
chảy trôi qua
những đời con cháu
thì con người đó
chỉ là đồ vật
ngẫu nhiên có mặt
giữa thời gian
nhưng đồ vật xuất hiện
ngẫu nhiên
không có tội
bởi nó vô tri
cũng như không có giác
mà tri
nhưng con người
mắc tội
vì đã chối bỏ
quyền sống cũng như ân sủng
về trí tuệ mình.
Thế hệ cha
không biết đầu tư
cho thế hệ con
thì toàn bộ thời gian sống của con người
sẽ không thể nào
trở thành lịch sử
bởi giống bầy ong kia
chết đi
thì bầy ong khác ra đời
giống vậy
không canh tân
chẳng tiến bộ
không dự án
cũng chẳng hoàn thành
thời gian sống
ngẫu nhiên
trở thành
thời gian có mặt đơn thuần
chứ không bao giờ
tiến triển thành
lịch sử.
Không! Thời gian sống
của con người
có tên là lịch sử
bởi con người
không sống
như tồn tại
của một phù sinh
được chăng hay chớ
mà con người sống
bằng vận động
nhắm về
hình ảnh lớn hơn mình
đời ông đi
chưa tới
đến đời cha
tiếp tục
truyền theo mãi
đời con cháu
bước đi
nhưng lộ trình đó
nhắm về đâu?
Tất yếu
con đường đó
chỉ một đường
làm thành tiến bộ
lên cao hơn
và tốt đẹp hơn
hiển nhiên
đó là
con đường lý tưởng
nhắm đích
toàn chân - toàn mỹ
và toàn thiện.
Một lý tưởng
như ngọn đèn
rọi soi trước mắt
nhưng không bao giờ đạt đến
bởi lẽ
khi con người
với tới lý tưởng của mình
lý tưởng đó sẽ thôi
không còn là lý tưởng
và thực tại
vận động về
ga cuối cùng
tắc đường trôi chảy
lúc đó thực tại sống
sẽ chết
trong sơ cứng
bị biến thành đồ vật.
Không! lý tưởng
chỉ là lý tưởng
khi con người vươn tới
mà không bao giờ đạt tới
khi đó thực tại được ngước về
nguồn sáng miên man vẫy gọi
lên đường
và một lý tưởng
không bao giờ cùng đích
chỉ có thể
nằm ngoài vô hạn
nơi giới hạn của con người
có thể chạm biên
nhưng không bao giờ
có thể
tràn qua
lý tưởng không cùng đích
vô hạn đó
hiển nhiên
chỉ thuộc về
bản thể
của Đấng vô cùng
Đấng dựng lên
muôn loài
trùm lên cả
không gian
lẫn thời gian.
Quả là vậy
thật đáng suy xét sao
khi một triết gia
khẳng định
mọi siêu việt thể
còn cất cánh bay về đâu
nếu không phải Nước Trời
nơi Chúa
là Siêu việt thể duy nhất
bao dung
mọi nẻo đường siêu việt.
Lý tưởng
hình ảnh Chúa
mà con người vươn tới
không chỉ là
mục đích tất yếu
của hành trình thực tại con người
mà lý tưởng còn là
nội dung của tâm hồn
làm ngọn đèn rọi soi
để con người có thể
sống giữa lòng hiện thực.
Với không ít người
nhiều khi
đã rời bỏ lý tưởng
miền đất hứa
để quay về
tìm đất mẹ
nơi nhân loại đang cạnh tranh
trong cuộc sinh tồn
vô cùng khốc liệt.
Và hai kẻ kia
đánh chửi nhau
lôi nhau ra toà
được phân xử hoà
cho cả hai bên
vì lẽ
hai người xích mích nhau
lý do thật là bé mọn
nhưng vẫn cãi cọ và xung sát
bởi các người
không nhường nhịn nhau
như tình ruột thịt.
Vậy mà chính hai con người đó
khi trở về
giữa vòng tay thân thiết
của vợ con
một ngày không xa
họ cãi nhau
với chính bạn đời
vẫn ngày đêm gối ấp
má kề
vợ - chồng họ
kéo nhau ra toà
không hiểu quan toà
sẽ xử ra sao?
Hai quốc gia kia
cùng nhau tranh chiến
máu chảy thành sông
năm tháng kéo dài
bất phân thắng bại
quân số tử vong
thành trì đổ nát
sức cùng lực kiệt
họ kéo nhau vào bàn hội nghị
tìm kiếm hoà bình
cho cả hai bên
nhưng trước khi
tìm ra phương kế giảng hoà
họ cứ lo tìm cách
đổ tội cho nhau
vì trước anh gây chiến
chúng tôi đành kháng cự
phía bên kia liền bảo
vì anh lo kháng cự từ xa
nên tôi đành phải đánh
trong bốn bức tường
họ không giàn xếp nổi
một nguyên nhân
bao dung và thương mến
để bên ngoài
những đội quân
vẫn giàn trận hai đầu
nổ súng
vào giữa đám dân lành vô tội.
<mời các bạn đọc tiếp Chương 3(3)>
Comments