CHƯƠNG II (4): ĐỐI THOẠI VỚI CON NGƯỜI
Tất cả
con đường
tôi đi
dù sinh hoạt
tình yêu
hay sự nghiệp
thì đều nhắm
hành trình
dọc những chuỗi ngẫu nhiên
ấn định
như một dự trình
không cưỡng nổi
giống mọi người
tôi hiểu
đó là định mệnh.
Một triết gia
có bảo
con người không thể
tạo dựng
cho mình
hạnh phúc
bởi lẽ
con người
không thể nào
tạo được
những điều kiện
khách quan
giành cho
hạnh phúc.
Đâu phải
tôi muốn yêu
là được
bởi lẽ
người đàn bà
tôi theo đuổi
không phải là tôi
ở ngoài tôi
và không muốn tôi.
Khi tôi
muốn làm
ông chủ
một trang viên
hay thuyền trưởng
nhưng ghế
đầu lĩnh kia
biết bao người
chạy đua
và tôi
không hẳn
là người
được chọn.
Còn sức khoẻ của tôi
cái thiết yếu sống còn
sát cánh thân tôi
trong từng hơi thở
chứng hen suyễn
hành hạ tôi khốn khổ
và tôi chẳng làm được gì
khi trời chuyển gió
và chứng phong thấp
nằm sâu trong ống tuỷ
lại vật vã tôi
theo thời tiết chuyển
của những đám mây
đem mưa phùn tới.
Rồi hàng loạt
những đổi thay xã hội
cùng vận tốc biến chuyển
những hiện tượng xung quanh
rồi giông bão thiên nhiên
ập đến ngoài ý muốn
tất cả...và...tất cả
đều đủ khả năng
cùng điều kiện
hất tôi trôi
từ hoàn cảnh này
sang hoàn cảnh nọ
và hơn thế
từ cuộc sống
trở mình
thành vong tử.
Vậy cái thế giới khách quan
ở ngoài tôi
luôn chi phối tôi
mãnh liệt
dẫn đưa tôi
ngày hôm nay
không rõ
được ngày mai
đặt tôi vào dự trình
vừa gợi mở
lại vừa
ẩn giấu
để tôi
chỉ lờ mờ
thấu hiểu
sợi tóc xanh
hôm nay
không thể nào
lo hộ
sợi tóc trắng
của ngày mai
nỗi sung sướng
ào ạt
hôm qua
làm sao
vùi dập
dù chỉ
chiếc mầm
đau khổ
chiều nay?
Còn cách chi khác hơn
là cách tìm đến Chúa
Đấng tạo dựng muôn loài
cả nguyên nhân
lẫn điều kiện
cùng kết quả
cho mọi thụ tạo
muốn mưu cầu
tồn tại
cuộc sống
hay là hạnh phúc.
Tôi đi tìm
Đấng sắp đặt
mọi bề
tôi thấy
rất rõ
như người
Trung Hoa nói
ngay cả
một bữa ăn
cũng nằm
trong số phận.
Tôi biết
dù chỉ
một đài hoa
hay là
con ong bé bỏng
thì cũng
phải cần
một định mệnh
quan phòng
để chúng
vẫn còn
tồn tại
giữa một
thế giới
đầy những
thế lực
khổng lồ
giơ móng
nhe nanh.
Nếu không có
thế lực
thánh thần
can thiệp
thì làm sao
giữa chiếc
phi cơ
rơi từ
độ cao
vài tầng
mây xuống
một em gái
còn nguyên vẹn
chui ra
từ giữa
khối sắt
cháy nổ
đen ngòm.
Thần diệu không
khi vết động đất
há toang miệng nứt
nuốt thành phố
vào giữa lòng nham thạch
thì ngay miệng vực
một chiếc nôi mây xinh xắn
chẳng hề xém lửa
vẫn dịu dàng đưa
hát ru
em bé
ngửa mặt
rạng cười
với trời
than thản
đang gieo
mầu xanh
trên những tầng mây trắng.
&&&&&
Giữa vũ trụ bao la
trong thời gian vô tận
con người
nếu có
vươn ra
bên ngoài
sức hút
hành tinh
thì cũng
làm sao
qua được
biên giới
vô cùng
của một
không gian
vô thuỷ vô chung?
điều đó
chứng tỏ
con người
dù cố
bao nhiêu
cũng không
ra khỏi
vòng tay
của Chúa
đó là
một vòng tay
toàn năng
đã sáng thế
khắp vũ trụ này
nguyên khởi
nguyên lý
nguyên trôi
và nguyên đích
đó là
một vòng tay
không chỉ tạo ra
mà còn
chăm lo
cho muôn loài
trong vũ trụ
được sống
với trời
hơn thế
đó là
một vòng tay
khơi thông
mọi đời sống
chảy trôi
trong hệ thống
chiều ngang
liên đới
giữa muôn loài
và chiều dọc
cứu cánh
nhắm miền cao cả
là dự trình
đã định
đó là Định Mệnh
con người
cùng vạn vật
không thể nào cưỡng nổi
bởi thế
chí lý thay
khi một triết nhân
vĩ đại
đã loan báo
sự hiểu biết
của mình.
Lịch sử
là nhà hát
của Đấng
Quan Phòng.
Đúng vậy
lịch sử
loài người
chỉ là
dấu chứng về
cuộc hành trình
định mệnh
của con người
đi dọc
đi ngang
trên toàn
thế giới.
Hãy xem
cách Chúa
khởi xây
thế giới
niềm tin
từ Ix-ra-en
nơi ba
lục địa
châu Á
châu Phi
châu Âu
châu đầu
tiếp giáp
rồi những
tông đồ
bẻ lái
quay thuyền
nhắm về
La Mã
một kinh thành
xa hoa
tiềm tàng
sức phóng
ra ngoài
bốn biển
của một
đế quốc
kiêu hùng
vừa thấm hút xong
tinh hoa, thông thái
của nền
văn minh
đồi cao
Hy Lạp.
Nhìn ngược thời gian
kìa những cơn hồng thuỷ
nhấn chìm thế gian
vào giữa cơn úng lụt
con thuyền Nô-ê
vẫn kịp
cứu sống
vài người
dăm loài súc vật
làm giống và men
cho cuộc sinh thành mới.
Nhìn tới thời gian
nào vó ngựa thập tự chinh
tràn từ Âu qua Á
giúp loài người nhận diện
cuộc giao hoà
văn hoá nhân sinh
đời sống và tín phục
để làm móng
xây nên
thời đại Phục Hưng
chấm dứt
ngàn năm Trung cổ
rồi thế kỷ
Minh Tân
xuất hiện
như phép thần
của ngai vàng
lý trí
rồi châu Mỹ
được tìm ra.
Tất cả
từ sự khép màn
bí nhiệm
mọi vận trình
lịch sử
đến sự
vén màn
mặc khải
cuộc hành trình
đi tới
từ cuộc di dân này
đến cuộc tha hương kia
từ dấu chân
kinh bang tế thế
miền này
sang miền nọ
từ chiến tranh thế giới
dưới mặt đất
lên trên
những vì sao
tất cả
lúc đi
bí nhiệm
lúc qua đi
nhìn lại
thật khó
chối từ
đó không
phải là
lịch sử
nằm trong
công trình
sắp đặt
biến cải
canh tân
cùng cứu chuộc
của Đấng Quan Phòng
ngự giữa
trời cao.
Anh bạn thấy đó
từ ngọn cỏ
tôi cũng nhìn ra Chúa
từ thực tại
cuộc đời bất lực
tôi cần một Thiên Chúa
để an ninh
đến lịch sử
của toàn nhân loại
tôi cũng nhìn ra
một công trình định mệnh
mà Thiên Chúa toàn năng
đã xây dựng
nhằm dẫn đưa
thế giới
trên con đường
cứu chuộc.
Vậy thử hỏi
làm sao bước chân tôi
cưỡng được
con đường
dẫn đến nhà Chúa
đặt móng nơi trần thế?
<mời các bạn đọc tiếp Chương 2(5)>
Comments