CHƯƠNG II (3): ĐỐI THOẠI VỚI CON NGƯỜI
- Bạn hỏi
tôi đến nhà thờ
cầu nguyện
ích chi ư?
Chẳng lẽ
lúc nào tôi cũng phải
vùi mình sống trong thể xác
để gặp toàn những thể xác
luôn luôn lam lũ
trầm úng trong lo toan
những vật chất chỉ là
thức ăn cho xác thịt
mà chưa một lần
chẳng một lần
thể xác đó hài lòng
nhận biết sự đủ đầy
lòng đam mê vật chất?
Ôi, con người tôi
nếu chỉ sống đầu tiên
và tận cùng vẫn là thân xác
thì thể xác của tôi
có khác nào đồ vật
nằm giữa
muôn ngàn đồ vật?
Liệu bạn đã từng chịu nổi
ý nghĩ rằng
một cây đàn
không thể rung dây
để cất thành tiếng nhạc
và một thể xác
không cất mình lên
thành một âm thanh
cho linh hồn lĩnh xướng
một hoà âm
vươn ra ngoài
thân thể
chỉ là máu thịt
như muôn loài khác!
Vâng, tôi đến đền Thánh
rước thể xác tôi
bước vào nơi cầu nguyện
để học biết rằng
bên trên thể xác
còn linh hồn cao quý
bên trên linh hồn
là nguyên lý vĩnh hằng
cao cả và thánh thiện
và con người
chỉ xứng đáng toàn thế
có một đời sống vẹn toàn
khi nó biết ngước lên
tìm cho mình
ánh sáng lý tưởng
làm cứu cánh
để sống
để yêu
để vận động về
một cái chết
không phải cuộc ra đi ê chề
của khối vật chất vô tri
chết nghĩa là hết
mà là về kết cục
nhập thể cùng nguyên lý
với vũ trụ vẹn toàn
để được hoá thân
thành ý nghĩa
vô lượng vô biên
và vô huỷ diệt.
Linh hồn tìm nơi cầu nguyện
đó là cuộc đi tìm
nguồn ánh sáng
đã đầy
cho thân xác.
Bạn đừng bảo tôi
ánh sáng không phải là bánh
cũng chẳng là rượu thịt
lấp đầy chiếc dạ dầy của bạn.
Không! Tất nhiên
ánh sáng không phải là bánh
nhưng là tài sản
để làm ra bánh
bởi không có ánh sáng
thì thân xác kia
mò mẫm làm sao
để nghiền bột và nhào nặn
hơn cả thế
không có ánh sáng
đến một chiếc mầm bé nhỏ
cũng không thể mọc lên
để lớn thành
bông lúa?
Không!
Một chiếc mầm cây bé nhỏ
còn cần ánh sáng
làm nguồn sinh dưỡng
đầu tiên và tối hậu
vậy thì
làm sao
chúng ta
những con người
mang trong mình
dòng máu chứa linh hồn
lại không cần
lên đường
đi tìm ánh sáng
làm tài sản tối cao
cho cuộc đời cao cả
của những "thánh nhân" trần gian kiêu hãnh?
Đó là sức đẩy
từ thẳm sâu tiềm năng
nơi linh hồn
khơi nguồn một hạt nhân
là ánh sáng
khao khát ngước lên
và tự cuốn trôi
vào dòng sức hút
của nguồng sáng thiêng liêng
như một nguyên lý
vẹn toàn duy nhất
của những gì
đồng bản thể
còn khẩn thiết hơn
và bức xúc hơn
cuộc đời thực tại
mỗi ngày lại cuốn tôi
trôi về cõi bên ngoài trần thế
xa hơn cao hơn
và thánh thiện hơn
để canh tân một cuộc đời
nặng nề đến mức
tự nó không thể
bước ra ngoài
sức hút hành tinh
một cuộc đời
bắt đầu từ thân xác
không tự mình
nhấc bổng
mình lên
trên đất đứng trần gian
thì hòng gì
mong cứu độ
chính nhục phàm
chất đầy bao gánh nặng
đau đớn của thời sinh
Sinh ư?
hài nhi phải khóc thét lên
vừa khỏi bào thai mẹ
đã gặp ngay
môi trường sóng gió của bốn mùa
tê lạnh!
Tử ư?
dù tài sắc giai nhân
hay anh hùng cái thế
cũng không cách chi bám trụ
để khỏi trôi về
điểm đích tột cùng
là cái chết!
Bệnh ư?
dù nấp trong rèm phủ màn che
hay những lớp kính dày
cũng không thể nào ngăn
đám vi trùng ùa vào
theo từng hơi thở!
Già lão ư?
đó là thời gian hiện diện
để thực chứng
sự bất lực của con người
từng ngày lần hồi
từng tháng trôi qua
và từng năm đến
như Chúa Trời phán
phù sinh con người
là bất lực
vì chính nó
chẳng làm sao
mong quán xuyến
thân thể mình
dù chỉ là
phần bé nhỏ
một sợi tóc
mọc trên đầu
còn đen
hay đã bạc
há con người
thay đổi được?
Tôi sống
ngày lần hồi
kiếm ăn
đêm mặc sức
thao thức
dày vò
nguồn tâm tưởng
càng nghĩ
tôi càng
bất an
khi thấy
thật giống
ông bà
đã bảo
"cha mẹ sinh con
Trời sinh tính"
giống mọi người
tôi được sinh ra
từ tinh cha
cùng huyết mẹ
nhưng tính khí của tôi
chẳng giống cha
cũng không hệt mẹ
khả năng càng không
tài năng càng khác
và lớn lên
tôi tự tin
chọn đường đi
mình đã định
càng sống
tôi càng gặp
những điều
ngoài ý muốn
ập đến
bất lường
chúng diễn tiến
chẳng ngẫu nhiên
mà lần theo
những nẻo đường tất định
siêu hình
Với tình yêu
chọn người này
không được
tôi đành chọn người kia
thì vẫn chỉ nhận
một lời từ chối
và người con gái ở đâu
thình lình xuất hiện
để hoàn tất
cuộc hôn nhân
không thể
khước từ
lần đầu tiên
tôi biết
thế nào là duyên phận
Rồi đêm đêm
bên người vợ trẻ
tôi nồng nàn
gieo sức truyền sinh
để ngày ngày
vẫn nhìn thất vọng
mái nhà chưa đơm
một hài nhi nối dõi
thấp thỏm
tôi tìm
thầy thuốc
phán truyền
đến hoàng đế
khi xưa
sẵn thuốc bổ
cùng rượu quí
bao cung tần
mỹ nữ
vây quanh
như những cánh đồng
mở sẵn luống cày
chờ gieo hạt
mà vua
đành bất lực
phải truyền
ngôi báu
cho cháu
hay con
khác họ
vậy xin
anh hãy
bình tâm
chấp nhận
số phận
của mình.
Vậy đành
tôi giành
hết sức
băng vào
sự nghiệp
mưu danh
rồi thấy
người tranh
chiều này
nhưng trời
lại chọn
chiều kia.
<mời các bạn đọc tiếp Chương 2 (4)>
Opmerkingen