CHƯƠNG II (2): ĐỐI THOẠI VỚI CON NGƯỜI
- Anh cứ nói về Đấng Vô cùng
có mặt cùng vô tận
không gian với thời gian
vậy thì làm sao
có thể xây một đền thờ hữu hạn
gọi đó là nhà
Cha của chúng ta
và vạn vật trong vũ trụ
không đầu không cuối?
- Câu hỏi xứng đáng làm sao
chắc bạn phải là
một con tim còn ngờ vực
đang thổn thức
trước cửa thềm
bước vào trong
thế giới của niềm tin
Chúa là Đấng vô cùng
nhưng bởi công trình cứu độ
những chúng sinh hữu hạn
lầm lỗi của mình
Ngài đã xuống thế
đầu thai kiếp người hữu hạn
chia sẻ cùng nhân gian
gánh nặng nhọc nhằn
và chẳng nề
nỗi đau ê chề da thịt trần ai
ngài đã vác thập giá
trên vai
đội mạo gai
trên vầng trán mang thần tính
và hiến máu thịt mình
làm bút mực trần gian
ký giao ước thiêng liêng
giữa bầu trời vô tận
với mặt đất nằm trong bốn biển
mở màn
lịch sử cứu thế
chắp cho trần gian đôi cánh thánh thần
cất khỏi xác nhục phàm
lên đường
tìm kiếm Nước Trời vinh hiển
đấy là lịch sử
đã ghi trong Thánh Kinh
từ ngày lịch treo tường
bóc tờ đầu tiên
công nguyên
năm thứ nhất
còn về nhận thức
chẳng khó là bao
khi chúng ta thấu hiểu
hữu hạn là cái
nằm trong tương quan
cùng cái vô cùng
hơn cả thế
nó chính là thành tố dự phần
xây lên cùng vô tận
một khoảnh khắc chẳng hạn
ngắn ngủi làm sao
nhưng lại tham dự vào
chuỗi chuổi thời gian trôi
từ muôn kiếp
đến muôn đời
và thời gian vô tận
dù vô thuỷ vô chung
cũng không thể không dung
dù tích tắc ngắn ngủi
nằm giữa mạch chảy hoài.
Con người cũng thế
nó là hữu hạn thể
dự phần vào
thánh thể vô biên cùng Chúa
và không cách chi
có thể
tự mình tách khỏi
chuỗi thụ tạo
đã mang thần tính
của Đấng Chí tôn
vậy chúng tôi
cất đền thánh
là cất lên ngôi nhà đại diện
cho khoảnh khắc
cất tiếng ngợi ca
chuỗi vô cùng bất diệt
và mời gọi
yếu tính sẻ chia
từ vô tận
thành muôn vàn hữu hạn
của Đấng Thương xót
hãy hiệp thông cùng chúng tôi
những phù sinh giới hạn
Nhà thờ
cùng chúng tôi
tuy hữu hạn
nhưng đó là ngưỡng cửa
của tâm hồn khao khát
bước vào vô hạn
và đó cũng là
nơi chúng tôi hy vọng
có thể
thành địa chỉ
để Đấng Sáng Thế
rót ân sủng
từ nơi vô biên
đổ về hữu hạn!
- Này anh
lòng tôi không hiểu làm sao
vô cùng xao xuyến
tôi rất muốn
bước vào cửa thánh
tìm kiếm gì đó
cao hơn tôi
ở ngoài tôi
không phải là tôi
nhưng tôi không phải
là người dễ dãi
với chính mình
và với cả nhân gian
bởi thế
tôi chưa tìm được nguyên do
tại sao mình lại phải
cúi mái đầu thèm kiêu hãnh
vào trong một ngôi đền
không có chủ nhân
hoặc có chăng
theo cách anh nói
đó chỉ là Đấng Ẩn giấu
chẳng chịu trình ra
khuôn mặt vô hình - vô tận?
- Hỡi anh bạn
còn đang chần chừ
bàn chân nấn ná
bước vào nhà Chúa
đó chính là tâm cảm
của mọi tín đồ
lần đầu tiên
đi tìm Nước Chúa
lòng xao xuyến ấy
là khởi sự ban đầu
của tâm hồn sợ hãi
và nó đẩy chúng ta
bước đi tìm đức tin
vào Đấng Không thể nào huỷ diệt.
Tâm hồn
không bao giờ tránh được
căn bệnh thiếu an ninh
của tinh thần sợ hãi
bởi lẽ
nó cúi nhìn thân xác
kề vai sát cánh của mình
nhận ra
đó chỉ là nhục thể
yếu mềm
run rẩy
và lực bất tòng tâm.
Nó bất lực với không gian
khi thân hình
thua cả loài chim
không sao mọc cánh
để cất bay lên
nó bất lực với thời gian
khi phía trước
thời gian sống của nó
luôn tất định
một điểm dừng
phải chết.
Nó bất lực ngay trong
từng khoảnh khắc
khi chứng già lão
và bệnh tật
thi nhau hành hạ
mà nó chẳng hề
làm được gì
mong thoát khỏi
thân xác.
Giống như
toàn thể vũ trụ này
chỉ là một cơ năng
mang vóc hình hữu hạn
một cỗ máy
làm sao tránh khỏi
sự hỏng hóc tiềm tàng
ngay trong từng ốc vít
và cái ngày chung cuộc
các tế bào giãn mỏi
đi vào nơi tịch diệt
bởi thế
cuộc sống của
những phù sinh hữu hạn
làm sao hết được lo âu
đành phải lần tìm
nguyên lý sống còn vô tận
làm nguồn an ủi.
Nguyên lý đó là Chúa
Đấng Sinh ra
xuyên qua
và thấm nhiễm
muôn loài.
Nguyên lý đó
là của linh hồn
bởi lẽ
không giống thể xác
có sinh ra
thì phải chết đi
linh hồn không sinh
thì cũng chẳng bao giờ huỷ diệt
nó chính là công dân Nước Trời
được Chúa cử xuống trần gian
để phối ngẫu
cùng thân xác
và trong ngôi nhà thân thể
quá nhỏ
quá lo âu
và quá thiếu an ninh.
Linh hồn nhớ nhung
đất thánh Quê Trời
nó tìm đến nhà thờ
ngưỡng cửa cuối cùng ở trần gian
mở vào Nước Chúa
để cầu nguyện và xưng tụng
mong ngước về ngai tối cao
nơi ngự trị
an bình
thánh thiện
và bất diệt
để cứu rỗi cho mình
cùng người anh em
thể xác
còn đang lo
trút bỏ
gánh lo âu!
- Này anh tín hữu
cuộc đời chúng ta
có bao giờ ngừng
lo toan bề bộn
vậy ích chi
linh hồn ngày ngày
cứ phải
tìm đến nhà Đấng vắng mặt
để cầu xin
một món quà không hề có?
- Cuộc đời bề bộn ư?
bạn không thấy sao
nào lo ăn
lo giường để ngủ
lo áo che thân
và lo có bạn tình nâng giấc
để không phải chết buồn
giữa trần gian hiu quạnh!
Ôi, trần gian
đầy người và đầy người
tại sao người ta vẫn lo
bị ruồng bỏ
giữa nỗi buồn hiu quạnh?
Một điều hiển nhiên như vậy
sao con người vẫn luôn tất nhiên
không hề nhận biết?
Có phải
đó chính là vì
con người quá thiếu
một nội dung tâm hồn để sống?
Bởi thế
lúc nào họ cũng lo
cô đơn và trống vắng
họ tìm đến nhau
cặp kè bóng sát hình
nhưng vẫn chẳng hề
thấy tình yêu ấm lên?
Bởi lẽ
đó chỉ là
cuộc kề sát của thể xác
cùng thể xác
một túi ôm lấy túi cơm
và một giá áo ở cùng giá áo.
Một thể xác lo ăn
tìm đến thể xác kia
cũng lo ăn.
Một thân hình lo mặc
tìm đến thân hình kia
vẫn còn khâu vá.
Một thân thể lo ở
tìm đến thân thể kia
còn đang lo trồng cây làm cột
một con người lo yêu
tìm đến con người kia
để nhận
thì gặp một con người
cũng đang chờ nhận
một tình yêu
ít phải đem cho.
<mời các bạn đọc tiếp Chương 2 (3)>
Comments