top of page
Nguyen Hoang Duc

NGƯỚC LÊN CAO (Chương 2.1)


CHƯƠNG II (1): ĐỐI THOẠI VỚI CON NGƯỜI Những đám mây

chòang thức

giấc mơ nồng

giữa lời ru thì thầm

khôn nguôi của gió.


Mặt trời

bóc từng lớp

không gian ngái ngủ

thả muôn chùm nắng tinh khôi

xuống đầu

trái đất.


Nắng bình minh

từ phía Đông

phủ ngập phía Tây

tràn ngang

tràn dọc

dâng lên thềm

nhẹ nhàng leo

bậc tam cấp đầu tiên

mái nhà

tượng thánh

rồi bò

ngược đỉnh tháp chuông.


Những tín đồ gọi nhau:

- Ơi các cháu!

- Kìa anh!

- Này chị!

- Hãy sửa soạn cho nhanh

hôm nay là Chúa nhật

đến nhà cha chung của chúng ta

Đấng sáng tạo con người

như người thợ gốm

nặn bình từ đất sét

Ngài cũng chính là

là Đấng Sáng Thế

cả vũ trụ này

như thiết kế

cho thụ tạo con người

và muôn vật

một môi trường để sống

Ngài là Đấng quyền năng vô tận

đã khiến cả

mặt trời thức giấc

từ giữa gối phương Đông

giăng triệu triệu cánh hồng

dâng quà ánh sáng

cho tất cả chúng ta

từ con trẻ đến bà già

những công dân

vừa của nước trần gian

vừa của Nước Trời

đã cùng Ngài

ký giao ước

cả cũ - cả mới - và muôn thủa

trong hiệp thông

thánh hoá trần gian

nhân danh Ngài

mong chắp cánh

cho muôn người

cùng muôn vật

cả muôn loài

bay về

ngưỡng cửa

mở vào

Nước Chúa

bỏ lốt phẩm tính trần gian

dự hưởng

thần tính vô biên và bất diệt.


Cúc cù

cúc cu

kìa chim ríu rít

khúc bình minh của Chúa!


Rì rầm

rì rào

kìa gió đang thì thào

chào nắng vinh quang

tôn vinh

Đấng Hằng cứu độ!


Vậy chúng ta

hãy nhanh chân

tụ về

nhà Chúa

để cùng tụng ca

Đấng Toàn năng toàn thiện

bằng lời nguyện cầu

từ đáy con tim

rằng vinh danh Chúa

trên các tầng trời

bởi Ngài

chúng tôi được sinh ra

và vinh quanh

Đấng Tạo thành.


Nhờ Ngài

chúng tôi có trần gian để sống

và vinh hiển thay

Đấng Tình yêu vô tận.


Nhờ Ngài

chúng tôi được tụ về

dưới thập giá khổ nạn vô vàn

của tình yêu dâng hiến

mình và máu Thánh

hiệp nhất với anh em

cùng tất cả mọi người

hơn thế

với toàn vũ trụ

trong trái tim nhân lành

mở ra

từ mặt đất bình yên

đến tận

các tầng trời vời vợi.


- Này anh!

Trước cửa nhà thờ

tôi hỏi

một tín đồ

đang sửa lại phục trang:

- Trông anh kính cẩn quá

đó hẳn

là tín phục trang nghiêm

bước tới

ngôi đền

vắng chủ?


- Sao bạn không hiểu?

Anh ôn tồn nói:

- Trong đó

có Chúa của chúng tôi

một chủ nhân toàn năng

vô cùng đáng kính!


- Chúa ư?

một chiếc bàn thờ vắng vẻ đơn sơ

chính bởi các anh

dựng lên

cùng thánh giá

rồi các anh đặt tên

là Đấng

tác thành vạn vật?

Chúa tạo ra con người

hay chính

con người

đã nặn bàn thờ

có tên là Chúa?

Anh hãy chỉ giúp tôi

nhìn đâu

tôi biết

có Chúa hiện hữu giữa đời?


- Có không gian không?

Anh hỏi

- Có! Tất nhiên rồi!

Tôi đáp.

- Vậy anh bạn nhận biết bằng gì?

- Bằng mắt!

- Thế là người ta

vẫn thường quờ quạng

để nhận ra chiều cạnh

của không gian

bằng xúc giác?


Vậy mà dù nhắm mắt đứng im

trước một cánh đồng bát ngát

mũi con người

vẫn thường ngửi thấy

bằng cả khứu giác.


Nghe âm thanh

từ xa vọng lại

con người liền ước định

khoảng cách

của không gian


Vậy thì

bằng tất cả

ngũ giác

của con người

còn thời gian

anh bạn làm sao

để đo được nó

bằng nhịp mạch, nhịp tim?


- Chúa ơi!

Nhịp tim

đâu có nằm trong ngũ giác

như anh bạn tưởng

và không gian

cũng chẳng phải được đo

bằng ngũ giác

bởi con người hữu hạn

chúng ta

chẳng có lấy một trực giác nào

tương xướng với không gian

và thời gian

như thể

mắt nhìn mầu

tai nghe âm thanh

và mũi ngửi mùi

vậy mà ta

vẫn nhận biết

thời gian lẫn không gian

như hiển nhiên

chúng hằng tồn tại

vậy thì Chúa toàn năng

bao trùm vũ trụ này

lớn hơn không gian

xuyên suốt

hơn cả thời gian

vậy thì chúng ta

cách chi có thể

trực nhận ra Ngài

khi tất cả

trực giác của con người

vô cùng giới hạn!


- Vậy làm sao

anh nhận ra Ngài

và cố công xây cất

một đền thánh

cho Ngài ngự trị?


- Tôi nhận ra Ngài

bằng toàn bộ công trình vũ trụ

được sáng thế nên!


- Anh có nhìn thấy không

hay chỉ là võ đoán?


- Cũng như mọi người

tôi không diễm phúc sinh ra

ngay từ phút

mở đầu ngày sáng thế

cho dù

cùng A-đam

tôi có thể

sinh ra thuở ấy

nhưng một hài nhi

mới cất tiếng khóc chào đời

làm sao hiểu nổi

cuộc sinh thành của nó

chúng ta là thụ tạo

chúng ta chẳng tự sinh

vậy thì làm sao

vật được tạo

có thể thấu nhìn

bàn tay tạc thành

ra nó?


Và cho dù

ta được sinh ra

hoàn mãn ngay một vóc người

tứ chi cứng cáp

và ngũ giác vẹn toàn

thì cũng chẳng làm sao

một cơ thể sống còn

hữu hạn

lại biết được việc bàn tay

của Đấng Vô cùng

thao tác vô biên!


Nhưng toàn bộ công trình sáng tạo

của Ngài

vẫn còn ở thế gian này

trên trời cao

sau cả những vì sao lấp lánh

chúng không chỉ tồn tại trơ trơ

mà toàn vũ trụ

vẫn đang vận động

từng khắc từng giờ

chở mang sự sống

chẳng hề sai lệch

như người ta bảo

sáng ra dụi mắt

thấy những vết chân lạc đà

in trên cát

thì chẳng ai có thể hồ nghi

có bầy lạc đà

đã đi xuyên đêm tối

vậy nhìn toàn thể

vũ trụ tồn tại

cùng nguyên lý sống còn

thấm nhiễm

muôn vàn tạo hoá

sao mà ta có thể không tin

vào công trình

đã và đang tác thành

của Chúa! (?) <mời các bạn đọc tiếp Chương 2 (2)>






12 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page