CHƯƠNG I (5): ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN NHIÊN
...
Vĩ đại sao
ngay những con vật nhỏ
cũng biết hiến dâng
cả mạng sống mình
để kiếm tìm khát vọng
ánh sáng hay chân lý
hoặc ý nghĩa cuộc đời
cảm động thay
đàn giun biển
mỗi mùa sinh sản
chúng lại tụ về
một hòn đảo xa xăm
có vách núi mọc lên
như tháp Kê -ốp
nằm trên sa mạc
dưới chân núi
chúng thổn thức chờ
giờ bình mình
khi mặt trời vừa kịp
rót nắng tràn đỉnh biếc
chúng lũ lượt bò lên
đỉnh cao vòi vọi
mặc vách đá thô nhám
phũ phàng
mặc mặt trời
chang chang
rát bỏng
mặc làn da
bấy bớt
cào trên đá và nắng
chúng thúc nhau lên
đau khổ tột cùng
nhưng tràn hân hoan
tột đỉnh
trong cuộc phiêu lưu
cố giành cho mình
vương miện
lóng lánh ánh dương
cài trên chót đỉnh
và đúng lúc
đội vành nguyệt quế vinh quang
thân chúng cuốn như kèn
rúc khúc bi ca hạnh phúc
vô cùng
để chiêu hồn
cho thân
đứt khúc của mình
sẽ rơi xuống biển
vách núi bên kia
hoá sinh thành
những con giun mới
chúng chỉ là
những con giun bò sát đáy bùn
vậy mà
điệu kèn vĩnh biệt
chúng rúc lên
bằng toàn bộ mạng sống mình
chẳng thua kém gì
bi kịch
hiến tế thánh thần
của những người Hy Lạp
bởi lẽ
trên đỉnh cao hiến dâng
nơi cái chết gần kề
chúng nhận biết vinh quang
khi đội trên đầu
vương miện mặt trời
và hạnh phúc tràn đầy
khi hiểu
cuộc hiến tế của chúng
không vô ích
trái lại
được ban ân sủng
rằng chỉ khi thân chúng
uống được nắng mặt trời
trên chót đỉnh
thì khi rơi xuống biển
mới mang diễm phúc
được nối dài cuộc đời
giới hạn của mình
trong mùa phục sinh
được gieo bằng
chính thân chúng
đã lên mầm
từ ánh sáng
và trong khoảng khắc
cuối cùng
nở nụ cười mãn nguyện
chúng vừa xót thương
lại vừa thấy tự hào
rằng so với bạn
chúng là người được chọn
tận hiến tột cùng
để được phục sinh
còn bao bạn chúng
vì thiếu cố gắng
đã chết bên vách núi
phơi xác
thành mồi khô
cho những loài chim biển.
Chẳng nói xa xôi
trước mắt chúng ta
hàng ngày vẫn thấy
khi đèn thắp lên
những con thiêu thân
liền bay thẳng tới
đổi mạng sống mình
lấy tình yêu
ánh sáng
những con bướm đêm
cũng chẳng quản phận
đào tơ liễu yến
bay thẳng đến đèn
đòi vũ hội đăng quang
bên lửa thiêu áo phấn
và chính cuộc đời mình.
Nhìn vào đó
chẳng lẽ con người
lại không nhận biết
phải luôn luôn
vượt lên
tầm cao vũ trụ
và ngay chính
giới hạn
gò bó của mình
phải thấy vinh quang
khi được
phó mạng sống mình
trong cuộc hành trình
đi tìm chân lý
và ánh sáng kia
phải là nguồn khao khát
cho tâm hồn tối tăm
được lần về
đòi dự hưởng
suối nguồn chân lý
mỗi tia ánh sáng
chiếu qua tâm hồn
phải được nuôi trồng
thành mùa thức ăn
thao thức khôn nguôi
của tư duy
luôn dày vò
những miền tăm tối.
Vũ trụ
có một Đấng Sáng tạo?
Không! Chưa đủ
vì Đấng đó
còn tạo ra những nguyên lý siêu hình
cho muôn loài vận động
Vũ trụ
có một Đấng Nguyên lý?
Không! Chưa hết
vì Đấng đó
còn quan phòng cho muôn loài
cân bằng trong tồn tại.
Vũ trụ
có một Đấng Công bằng?
không! vẫn còn
Đấng đó còn cứu chuộc
tất cả những sinh linh
dù bé hay dù lớn
Vũ trụ
có Đấng Cứu độ?
Không! Hơn thế
Đấng đó
không chỉ chăm lo
hồn xác muôn loài
mà còn tạo ra sứ mệnh
để cuộc sống chúng
mang ý nghĩ
và mang cứu cánh riêng mình
hội nhập vào
công trình cứu độ.
Vũ trụ
có Đấng Sắp đặt
muôn loài muôn vật
trong cuộc sống và ý nghĩa?
Không! Vĩ đại hơn
đấng đó dẫn dắt
muôn ngàn chúng sinh
học biết ánh sáng
và chân lý
để cùng hợp tác
trong và với Chúa
một công trình cứu rỗi.
Nhìn mặt đất
thấy muôn loài tiến triển
dâng lên và
tụ đến
đỉnh chóp con người.
Nhìn bầu trời
những đám mây dâng lên
tầng mây thứ nhất
vắt mình
thanh lọc thành
tầng mây thứ hai
thứ ba...rồi thứ chín
cao hơn nữa
và dâng lên vô tận
hẳn phải có những tầng mây khác
tinh khiết hơn
và nhẹ nhàng hơn.
Làm sao cưỡng nổi
lòng ta
không thể
ngừng suy lý
rằng bên trên đất đứng chúng ta
nơi những vì sao vô tận
có những phẩm tính
thánh thần hơn
ngự trị
và những phẩm tính đó
đông đúc bao nhiêu?
Không! chẳng cần nhìn cũng thấu
không gian toàn vũ trụ
là một khối
và nguyên khối
người ta có thể
phá bỏ ngôi nhà
nhưng không phá nổi
không gian bao quanh
và dù người ta
có xây cột mốc
ngăn thành
hay dựng biên thuỳ
thì nhiều lắm
chỉ là lập vành đai giới tuyến
cho vóc người hữu hạn
chứ không thể
ngăn cách nổi
tính hiệp nhất
của không gian.
Chẳng cần suy cũng hiểu
thời gian vũ trụ
là quá trình
hợp nhất những khoảnh khắc
trong chuỗi duy nhất
dài vô tận
dù con người
có cắt khúc thời gian
lập giai đoạn
hay xác lập
những thời kỳ lịch sử
cũng chẳng thể nào phá vỡ
tính xuyên suốt
của thời gian.
Không gian vô biên
và duy nhất
thời gian vô tận
và duy nhất
vậy thế giới thánh thần
có phải là duy nhất?
<mời các bạn đọc tiếp Chương: 1 (6)>
https://www.paulnguyenhoangduc.com/post/ngước-lên-cao-chương-1-6
Comments