top of page
Nguyen Hoang Duc

NGƯỚC LÊN CAO (Chương 1.4)


CHƯƠNG I (4): ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN NHIÊN


...

Xong việc

Ha… Ha… Ha…

họ cất tiếng cười

ta đã săn được chúa sơn lâm

vậy ta xứng đáng

làm chúa muôn vàn tạo vật

nụ cười chưa dứt

họ đã lăn ra

những vi khuẩn nhỏ nhoi

từ giữa thức ăn

ào ào trỗi dậy

chia nhiều đội quân

tiến về nhiều ngả

xâm phá cơ thể

kẻ đòi làm chúa muôn loài

giữa tim giữa phổi

giữa những mạch máu đang sôi

đòi cất một lượng cồn

của niềm kiêu hãnh

đúng lúc

những người thợ săn ngã bệnh

đi tìm lá

rịt và uống

họ chợt nhận ra

làm chúa muôn loài ư

từ con vi khuẩn

làm họ liệt vong

đến chiếc lá rừng

là nguồn thuốc sống

họ chưa bao giờ sinh ra chúng?


Họ nhìn xung quanh

nhận ra nguyên lý

tồn tại hay không tồn tại

ăn hay bị ăn

của muôn loài!


Kỳ diệu thay

họ thấy

"bị ăn" không phải

con đường huỷ diệt

mà lại chính là

con đường sinh sống

chu trình hoạt động

hữu ích

của muôn loài!


Kìa con mèo hoang

hung hãn

rượt theo lũ chuột

cùng đường

chuột lao vào

tổ ong đang ngủ

và những con ong đất

sợ hãi tủa đi

rạch đường chạy trốn

dưới những thân cây

đang tuyệt vọng

muốn cắm sâu chùm rễ sơ

qua tầng đất cứng

vòi vĩnh nguồn nước mạch.


Lớn hơn cả việc

tạo vật này sinh ra

phải làm thức ăn

cho loài vật khác

là nguyên lý sống còn

cho tất cả

cho dù

loài yếu nhất

cũng chẳng bị diệt vong

và loài khoẻ nhất

cũng không thể trở thành

kẻ diễm phúc nếm mồi mãi được.


Ở các cánh rừng

người ta thấy

khi cỏ trụi khô

số lượng cừu dê

liền giảm sút

còn kỳ diệu hơn

cừu giảm

sói cũng vợi đi

loài hổ xám

cũng tự nhiên

rơi rụng

lạ kỳ khó hiểu

ở thảo nguyên kia

người ta đếm

số hổ diệt vong

thì những con cừu

thức ăn của chúng

bỗng chốc

biến đi

như thể

chúng không còn lý do

để tồn tại

như loài dâng cống vật.


Vậy không chỉ

có một Đấng Sáng Tạo

ra muôn loài muôn vật

mà chính là Đấng ấy

tạo ra nguyên lý

để muôn loài sống sót

hơn cả thế

chính Ngài

còn là Đấng Quan Phòng

quan sát muôn loài

dâng hiến nuôi nhau

mà chẳng phải trở thành

chuỗi mồi ăn liên hồi

nuốt lẫn nhau

cho đến ngày tận diệt.


Có một bằng chứng

nơi sân cỏ kia

các nhà khoa học

tụ về xem xét

và hãi hùng khi biết

các loài côn trùng

cho dù quá nhỏ

đã ngốn lượng thức ăn

từng khắc từng giờ

từ bình minh lên

chúng vẫn ăn

không nghỉ

cho đến hoàng hôn

chúng vẫn nhai

không dứt

vậy mà bằng cái miệng

bé hơn đầu mũi kim

chúng ăn mỗi năm

lượng thức ăn

lớn hơn

tất cả con người

trên hành tinh cộng lại

thử nghĩ xem

nếu không có

Đấng Quan Phòng

người cầm cán cân

thăng bằng mọi sự

thì loài người chúng ta

diệt vong trong mấy ngày?


Nhưng câu hỏi lo âu

của con người

chưa kịp cất lời

thì niềm hy vọng

đã kịp lượn về

trên cánh các loài chim

và giăng trên

những màng tơ nhện

chim và nhện

miệt mài ăn

cho đến khi

những loài sâu

con bé con to

phải co về

trong những hang sâu

trú ẩn.


Đấng Ẩn Giấu

không chỉ là

người cấp dưỡng chí tôn

biến vật này

thành của hiến

nuôi vật kia

những con cá nhỏ

không chỉ là

thực phẩm

của những loài cá lớn

mà chúng còn là

bầu bạn kề vai

thậm chí là ân nhân

của những con cá mập

những đàn cá nhỏ

bơi lượn miệt mài

dùng chiếc miệng

bé nhỏ

vệ sinh vây và mang

cho những con cá

không đủ duyên dáng

tự mình cạo đi lớp rêu

cùng lớp côn trùng

đeo bám

trên thân mình quá khổ.


Kìa xem cá sấu

nằm phơi nắng trên bờ

há hàm răng kinh hãi

như miệng kìm đáng sợ

vậy mà những con chim

nhút nhát và bé nhỏ

lại chẳng chút rụt rè

lao vào giữa miệng

xỉa răng cho cá

đang bất lực

đợi chờ

những cánh chim

như thiên sứ trời cao

đến giúp

tận tình.


Sứ mệnh của muôn loài

được hợp thành

nhất quán

như thể phải chở mang

một cứu cánh trên vai

nhắm về

Đấng chủ đích toàn vũ trụ

muôn loài

không chỉ

là thực phẩm hiến tế

lẫn nhau

mà còn

là những bạn đường

vui vầy chia sẻ

niềm hoan hỉ

tiệc đời

và nỗi ủi an

khổ đau trần thế.


Hãy xem

ai xui

mà khi con người đốt lửa

giữa đại dương bao la

lập tức đàn chuồn chuồn

lao đến

lấy chính mạng sống mình

sẻ chia

với con người khoảnh khắc

tình liên kết

trần gian

và những đàn cá

hàng ngày cố công

chạy trốn khỏi hàm răng địch thủ

nay đem chính đời mình

dâng quà hiến tế

cho niềm vui bầu bạn

giữa vũ trụ mênh mông

lấy con người làm tâm điểm

và đàn hải âu

bay rã cánh mình

đuổi theo những con tầu

lênh đênh giữa đại dương

vô bến vô bờ

chúng an lành phó thác

sự kiệt sức mình

rơi xuống biển

để làm mồi cho cá

bằng nỗi hân hoan

được dấn thân mình

vào một hành trình

tìm niềm an ủi

cho những thuỷ thủ cô đơn

trên con tầu cô quạnh

còn những con cá heo

theo những dân chài

chính là thiên sứ

đi cứu độ người

mang sứ mệnh uỷ thác

của Đấng Cứu Chuộc muôn loài

ngự tít trên cao

đó là những người bạn

chẳng quản gian lao nguy hiểm

tìm đến

cứu vớt những con người

đang khốn nguy

giữa lòng biển cả

hơn cả thế

là người cứu hộ

từng chiếc gối

hay cái rương

lẫn tấm hải đồ

tất cả những gì

mang vết tích con người

ra khỏi vòng hiểm nguy

của những hàm cá mập

và dịu dàng

đẩy bạn hữu trở về

vòng tay nuôi ẵm

đất mẹ trần gian

cho dù

đó là người đang thở

hay một tử thi

đã thác hồn cho biển.


<mời các bạn đọc tiếp Chương: 1(5)>


https://www.paulnguyenhoangduc.com/post/ngước-lên-cao-chương-1-5

28 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page