CHƯƠNG I (2): ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN NHIÊN
...
Vậy còn vũ trụ
tôi hỏi mọi người
chúng ta sinh ra
vì được tạo thành
còn vạn vật tồn tại
là bởi chúng tự tồn
như một ngẫu nhiên?
Mọi người lắc đầu
không hiểu
bỏ mặc muôn vật
sống còn
trong suy tư
và linh hồn lãnh cảm.
...
Thật bất công!
tôi vấn lòng mình
và chăm chú kiếm tìm
sự sống của những loài
trong vũ trụ
một hạt cây chọc đá
mọc mầm mãnh liệt
như ý chỉ sống còn
không cưỡng được
tôi hiểu, nó không tự tạo
mà được tạo thành từ tay ai đó.
Con kiến nhỏ xíu
cõng một hạt cơm
lớn hơn trăm lần
chạy không hề lạc
giữa cỏ bịt bùng
tôi hiểu, không cuộc tiến bộ nào
của lề luật côn trùng
có thể đúc lên
một tinh hoa như thế
vậy nó sinh ra
là bởi tay ai?
Càng lớn tôi càng thấy
mênh mông vũ trụ
mở ra khôn cùng
trên những nẻo đường tất định
uy lực vô song
của bàn tay ai đó?
Trăng hạ tuần
dâng ngược bầu trời
cuốn thuỷ triều
trái đất lên theo
nhịp nhàng sóng
dạt dào
uống vành trăng mãn
ngày lại ngày
dâng khúc hoà âm
nước - trăng
lóng lánh
thuỷ tấu
thượng huyền
giai điệu.
Càng ngày tôi càng tin
muôn loài thụ tạo
không thể tự tác thành
ra chúng
lại càng không thể
tự mình vận động
trong nguyên lý hiệp thông
cùng vũ trụ vẹn toàn
trên qui mô toàn thể.
Và tôi tin
có một Đấng Toàn Năng
cũng là
Đấng Tự Tạo Thành
từ trước muôn loài
giống thời gian
với không gian
tự có tự sinh
vô thuỷ vô chung
mở màn trước những mở màn
và cùng đích
sau tất cả những gì cùng đích.
Đấng Vô Biên
trải ra vô tận
trong không gian
và với thời gian
đã sáng thế
lên tất cả
những gì thụ tạo
Nếu không có
Đấng Sáng Tạo
thì cách chi
loài hoa lục bình
lại mở miệng rình bướm bay qua
rồi khép đài bắt lấy
nhai rồi nuốt
như những loài ăn thịt?
Làm sao con sóc
da thịt dịu hiền
chạy trốn kẻ săn mồi
trên gai xương rồng
tia tỉa muôn mũi chông
mà không hề đau đớn?
Làm sao con rắn nhỏ nhoi
chứa ngay hầu mình
nguồn thuốc độc
dư sức hạ gục
cả trăm đối thủ
lớn gấp ngàn lần
mà chẳng hề tự mình nguy hại?
Rồi con gấu
chọn cái chết lâm sàng
như giấc ngủ
dài lê thê những ngày đông giá
ai cho nó cấu thành
để thực hiện sự sống phi phàm đó?
Những con lươn biển
xúc giác mù loà
vậy mà
mỗi mùa sinh sản
chúng bò đi
dưới đáy đại dương
dư năm nghìn dặm
chẳng bao giờ lệch
vậy thì ai đã
chỉ chúng đường đi?
...
<mời các bạn đọc tiếp Chương: 1(3)>
https://www.paulnguyenhoangduc.com/post/ngước-lên-cao-chương-1-3
https://www.paulnguyenhoangduc.com/post/ngước-lên-cao-chương-1-6
Comments