top of page
  • Nguyen Hoang Duc

MÙA ĐÔNG VỌNG CÁNH ÉN VỀ

Lại thêm gió bấc

Ùn ùn thổi thốc về

Những đường tên vun vút bắn từ vòm cung núi

Những xoáy lốc cuốn tít mù từ muôn vực thẳm

Bầu trời nặng nhọc chuyển mình

Giữa tầng tầng áo mây mờ mịt

Dãy non xa lớp lớp nặng sương mờ

Lắng những nốt trầm buông

Kéo bản nhạc thời gian

Chìm sâu khúc chiều u ám

Vai ta so ro

Co mình giữa những lớp áo dầy

Muốn chen sát làn da đòi hơi ấm

Ôi những cành cây

Xác xơ tấm áo choàng lá phủ

Phơi mình trơ xương

Giữa gió lạnh cắt trời

Ý tưởng ngoi ra thân xác

Nặng nề

Như vầng dương đang cố lách lưỡi cưa tròn

Xẻ một đường khe

Giữa các tầng mây o bế bịt bùng

Ký ức bỗng hiện về

Bắc Cực

Quê hương của miền lạnh lẽo

Dâng tràn tuyết giá

Khiến cả cánh loài chim cũng rụng

Rồi một đống lửa được đốt lên

Từ tay đoàn thám hiểm

Cả miền băng tuyết cựa làn da lạnh

Sà vào lòng ngọn lửa

Ấm mầu hồng!

Ấm hơi người!

Rồi đến lượt mùa Đông

Muốn ấp cơn run rẩy vò võ của mình

Trong cánh én phương Nam

Nhẹ lướt về

Mong giải thoát lốt nặng nề u uẩn

Vén nhẹ không gian

Cho mầm sống trồi lên

Từ muôn vàn cây cỏ

Cả miền Bắc Cực muốn sưởi ấm trong vòng tay ngọn lửa

Cả khung trời mùa Đông muốn ấp mình trong vài cánh én

Điều kỳ diệu đó phải chăng là không tin nổi?

Bỗng ký ức nối đuôi từng chuỗi

Như những toa tàu bất tận

Chở quá khứ về trên đường ray lịch sử

Tất cả

Đòi hiện thân!

Đòi quyền sống!

Đòi giá trị!

Ngay ngưỡng cửa khắc giờ hiện tại

Đúng lúc này đây

Nơi ta đang đứng

Và kia, cả chuỗi tương lai

Rợp trời vỗ cánh ùa về

Cố lách mình qua khe cửa

Phút giờ hiện tại

Đòi xem những bản hợp đồng

Cho dự án của ngày mai

Ôi thật diệu kỳ

Chuỗi chuỗi hoàng hôn quá khứ

Và lớp lớp bình minh thuộc về vĩnh cửu

Đều hiện mình lên

Trên bản lề hiện tại

Ôi diệu kỳ

Diệu kỳ hiện tại!

Diệu kỳ ngọn lửa của con người!

Và diệu kỳ cánh én!

Một tầng mây nứt ra theo lưỡi cưa của vầng dương

Một ngọn gió xuân ngược sớm về

Một lớp sương mờ rướn lên mây

Một vũ trụ nâng mình dậy

Những thân cây dứt bỏ những chiếc lá còn sót lại

Trong cuộc thay áo mùa thu

Tạc dáng hiên ngang trong gió lạnh

Đòi diễn nốt vở bi kịch lột xác của mình

Mong cải lão hoàn đồng

Trong tấm áo mùa Xuân

Bản nhạc dâng lên

Những con đường nâng mình chạy

Ùa về dãy núi đang vươn cổ

Ngóng phương Nam

Đợi một cánh én về

Và ta đi

Ngập trong bóng hoàng hôn

Lội trong những vần thơ còn chưa kịp thành hình

Kéo lê những nốt trầm

Gieo âm trĩu buồn hồn núi lạ

Rung phím gió phương Nam

Gọi cánh én mùa Xuân

Hãy về

Trên cung đàn hy vọng./.

Paul Đức 1993


3 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page