top of page
Nguyen Hoang Duc

LA RIVER (poem)


The motorboat roars but not able to destroy the vastness

Silent !

The rolling waves cannot break the water surface

Peaceful !

The boat tears through the water

Water curls up water, water merges with water

Healing the water surface

The engine sound tears the air

Air hugs air together

Mending up open wounds

Behold, across the river trembles a suspension bridge

The wooden bars quickly installed

Like beats and bars

On the guitar strings not yet been tuned

Some storks' wings flutter up

Through the dawn light swooping downwards

A strip of hills emerge up

Awakening the flow of ecstasy

Oh, you, the river I understand

Your blue color is really similar the blue one

Of the Danube River

And, under such a deep blue watercourse

Your bottom

Contains only mud

And retains its sediments

Year after year

On the waves, I vaguely hear music sound of the Blue Danube

By Johan

Oh, the marvelous song of the Danube River's soul

Keeps flowing in blue forever and ever, immersing

The painful mud to the bottom of its endless depths

Oh La River, try to think

If the Danube kept the intention

stirring up even only a handful of mud

Would the music of blue river be tarnished?

No ! I know, as the ancients understood

Art is the purification of a painful heart

And poetry is a song that resonates

Asking to live in the midst of a life of sorrows

Even if those sorrows want to float up

Also setting down as residues

For the river sing aloud the clear flow to life

And who is there, I see vaguely him

Naked - a precious and honorable body

Purifying

Oh, it's Saint John

He is bathing by the holy Jordan River

Cleaning his hands and preparing his soul

To baptize the God’s feet

Just in time touching mud when placed on the earth

Oh! the Blue Danube and the blue La River

I suddenly understand you

Squeezed and filtered from your mud

Pure water ready for baptism

The bitterness of the creeks, mountains, hills and

Thousands of trees crashed down

The color of mud from everywhere pouring towards you suddenly turned into

Blue color

And, my soul, like yours,

Also rises up

The waves in my heart flow rapidly without any noise

Turning painful mud into

Blue water

Singing the song full of emotion rooted since the time immemorial

The magnificent epic poems of the poet Homer

Painful

Echoing the passion for life over

Lyre strings

Absorbing their blood themselves.

(Autumn in my maternal hometown, 1996)


NOMINATION OF "LA RIVER" POEM LIGHTLY SURREAL

BUT CARRYING THE AESTHETIC PRINCIPLE

Paul Nguyen Hoang Duc

Dear friends! I wrote this poem when I returned to visit my maternal hometown in Ha

Tinh. The poem was described with the simple feelings while the motorboat was

running up and down on the La River, but naturally I inserted into it the aesthetic

principle of art. Please read!

Paul Nguyen Hoang Duc

******

SÔNG LA

Thuyền máy gào không phá được mênh mông

tĩnh lặng !

Sóng cuốn xô không phá nổi mặt nước

Bình yên !

Thuyền xé nước

Nước cuốn nước, nước hòa nước

Làm lành mặt nước

Máy nổ xé không gian

Không gian ôm không gian

Hàn vết thương nứt miệng

Kìa, ngang sông chập chững cầu treo

Những thanh gỗ vội cài

Như phách nhịp

Trên dây đàn chưa chỉnh

Lóe vài cánh cò bay

Đan sáng trời ập xuống

Nhô một dải đồi lên

Khơi thức dòng mê mải

Ôi, dòng sông ta hiểu

Mầu xanh của ngươi khác nào mầu xanh

Của dòng Đa-nuyp

Và, dưới dòng xanh biếc nhường kia

Chiếc đáy của ngươi

Chỉ chứa toàn bùn

Mà thời gian lưu cữu lại những căn bã của nó

Năm này qua năm khác

Trên sóng vẳng nghe khúc đàn Đa-nuyp xanh

Của Jo-han

Ôi, khúc diệu kỳ tâm hồn con sông Đa-nuyp

Cứ chảy hoài xanh biếc mãi thời gian, dìm nén

Bùn đất đau thương dưới đáy sâu vô tận của mình

Ồ sông La, ngươi thử nghĩ xem

Nếu dòng Đa-nuyp kia luyến tiếc

Khơi lên dù chỉ một vốc bùn

Thì bản nhạc dòng xanh có bị ố chăng ?

Không ! ta biết, như người xưa từng hiểu

Nghệ thuật là sự thanh lọc trái tim đau đớn

Và thi ca là khúc hát ngân lên

Đòi sống giữa cuộc đời sầu khổ

Những bi lụy kia dù muốn nổi

Cũng lắng đọng xuống thành cặn bã

Để dòng sông hát vang dòng trong vắt tặng đời

Và ai kia, ta nhìn thấy mập mờ

Trần như nhộng – thân quí phái ngọc ngà

Đang tẩy uế

Ồ, là thánh Giăng

Đang tắm rửa bên dòng Giô-đanh thánh thiện

Thanh sạch bàn tay và tâm hồn sửa soạn

Rửa tội cho bàn chân của Đức Chúa Trời

Vừa kịp lấm bùn khi đặt xuống trần gian

Ôi dòng Đa-nuyp và dòng La xanh biếc

Ta bỗng hiểu các ngươi

Đã vắt lọc từ bùn đất của mình

Chất nước tinh tuyền sẵn lòng rửa tội

Những đắng cay của khe rạch, núi đồi và

Ngàn cây ập xuống

Mầu bùn ở khắp nơi đổ về các ngươi bỗng hóa

Mầu xanh

Và, tâm hồn ta, giống các ngươi,

Cũng đang dâng dậy

Sóng lòng chảy xiết chẳng ồn ào

Hóa bùn đất đau thương

Thành nước biếc

Hát khúc dạt dào có từ muôn thủa

Những bản trường ca tráng lệ của thi sĩ Hô –me

Đau đớn

Ngân vang nỗi say mê cuộc đời trên những

Dây đàn lia

Tự thấm máu mình.

(Mùa Thu quê ngoại 1996)


ỨNG CỬ BÀI “SÔNG LA” SIÊU THỰC NHẸ NHÀNG

NHƯNG CHỞ MANG NGUYÊN LÝ MỸ HỌC

Paul Nguyễn Hoàng Đức

Các bạn thân mến! Bài này tôi viết khi về thăm quê ngoại ở Hà Tĩnh, bài thơ tả

cảm xúc giản dị khi thuyền máy ngược và xuôi Sông La, dẫu vậy cách tự nhiên tôi

đã đưa vào đó nguyên lý mỹ học của nghệ thuật. Mời các bạn xem!

***

4 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page