Xa em
vẳng nghe tiếng kim giây lãnh cảm
diễu nhịp hành khúc thời gian
vĩnh cửu nhởn nhơ lê
bước của một lữ hành thừa biết lộ trình
gót chân chai lì vội gì thấp thỏm
đếm dặm đường trước mặt.
Anh dõi mắt bò theo
con sên ngày chậm chạp Ì ạch leo dốc mỗi quả đồi
xuống hay lên tốc độ chẳng hề thay đổi
bóng đêm khắc khoải
chờ tờ lịch rớt
như mùa Thu đến chậm
đòi thả chiếc lá đầu tiên
hy vọng vùng mình
lướt cánh chân mây
nóng lòng tìm gặp
hình bóng em
khuất sau bờ trọng lượng
anh về, có phải anh?
Thảng thốt lời mơ hồ cựa nhẹ
giữa vòng tay xiết chập chờn
tìm đôi môi cháy hờ ảo ảnh
sao anh nỡ đến với em
không phải bằng đôi chân
mà lại bằng đôi cánh?
Hai vai vỡ rã rời
đôi cánh rụng!
không hóa nổi thành chân!
Giấc mơ tan vào khoảng cách
tâm hồn rơi
hằn mình trên giát giường thực tại
vẫn hoang lạnh núi rừng bao phủ
và tấm lịch trên tường
vẫn đợi mùa thay lá…
Paul Đức - Hà Nội, mùng một Tết dương lịch 1997
Comments