top of page
  • Nguyen Hoang Duc

HOÀNG HÔN ĐẸP NỖI BUỒN BẤT SÁNH


Tôi lớn lên Biết thầm yêu trộm nhớ Mới cảm thấy Chiều tà buồn tê dại Man mác mây giăng Kéo lê qua mặt trời Đang trôi dốc Ánh sáng chói chang Hòa lẫn mây đen Biến bầu trời Thành mầu đỏ ối Sầm sập như bóng tối Muốn hòa sắc Với mặt trời chói lọi.

*****

Nắng nhiệt đới Như lò lửa thiêu rang Được cựa mình Tắm trong gió mát Vũ trụ hạ nhiệt Như được xoay chiều Từ bàn tay càn khôn huyền diệu Biến lò lửa hóa công Đang quay bễ lò rèn Chuyển sang tĩnh lặng Cho vạn vật Nghỉ ngơi Trong gió mát Lòng tôi rạo rực Khoan khoái và phấn khích Nhận ra Nếu mặt trời là lửa Hun đúc như thợ rèn Chế tạo muôn đồ vật Cái cày, cái cuốc Thì nước cũng là sự sống Khi an bài minh định Vóc dáng các loài thụ tạo Như thợ rèn vừa dập nóng đồ Thành hình thù Sẽ cho ngay vào nước Để minh định cấu năng. ***** Bầu trời nóng Khiến ta cảm thấy Lao công vất vả nhọc nhằn Khi chiều tà tắt nắng Thổi gió mát về Khiến ta hưởng thụ Nghỉ ngơi thanh thản Có một danh ngôn Trong Kinh Thánh rất hay Đó là: “Mong mỏi như lính canh Đợi mỗi bình minh” Tại sao câu nói bình dị Lại hay rùng mình như vậy? Vì nó không chỉ mang Vỏ ngôn ngữ bề ngoài Mà nó lột tả sâu Tâm trạng của lính canh Trong đêm đen vò võ Mắt mở to thao thức Mệt mỏi rã rời Kìa ban mai đến Mặt trời ngoi lên Là phiên đổi ca Đang đến rất gần Vậy thì ta Cũng có thể nói rằng Mong như công nhân Đợi tiếng còi chiều Để được kết thúc Ngày lao công mệt mỏi. ***** Ôi hoàng hôn Những buổi chiều tà Ám ảnh hồn tôi Kể từ khi bước tới giảng đường Chúng tôi được học Rồi nghe bình giải Về cảnh chiều tà Người ta nói Buổi hoàng hôn là bất sánh Vì nắng long lanh Hay bầu trời xanh thăm thẳm Dâng lên giữa mùa thu Cũng chẳng kém gì Nhưng tất cả không sao có thể Đẹp sánh ngang hoàng hôn?! Vì hoàng hôn Vụt qua nhanh như chớp mắt Mới đem cho ta Niềm luyến tiếc vô song Không cách gì níu lại Lối nói trên Là phát hiện Thật tuyệt vời Nhưng dù sao Đó cũng chỉ là thị giác Một hoàng hôn được đo Qua ánh mắt nhìn. ***** Nhưng hoàng hôn vẫn luôn ám ảnh Và khơi sâu hồn tôi Đến lúc tôi choàng tỉnh Nhận ra vẻ đẹp của nó Không chỉ nằm trên thị giác Mà còn vùi sâu trong tâm lý Như một tiềm năng Khi vũ trụ yên nghỉ Sau mặt trời tắt nắng Là lúc con người Cũng tìm về tổ ấm. ***** Chiều tà Như người ta nói Gà đã về chuồng Chim về tổ Và cáo về hang Còn những kẻ hành hương Phải tìm ra nơi trú ngụ Có nghĩa hoàng hôn Bày ra Một nhu cầu tha thiết sống còn Mà nếu không lo được Vạn vật sẽ vong thân Chúng ta thử hình dung Một lữ khách hành hương Đến vùng Si-bê-ri tuyết phủ Mặt trời lặn Chiều tà phủ đen tuyết trắng Nếu không tìm ra Một nhà cho ở trọ Thì họ sẽ ăn gì Và làm sao sống sót qua đêm? Như thế Hoàng hôn đâu chỉ là Sự luyến tiếc Trên thị giác Mà nó còn mang Mặc cảm chở che Sống sót của muôn loài?! ***** Cây cối sống nhờ ánh sáng Nhưng lên mầm nhờ bóng tối Vậy thì hoàng hôn kia Có phải ban mai Của bóng đêm Báo hiệu giờ lên mầm Gieo men sống sót?! Vào lúc chiều tà Các chàng trai – cô gái Sửa soạn điểm tô Tới nơi hò hẹn Tình yêu bắt đầu từ đâu Nơi đỉnh sáng Hay là đáy tối? Triết gia Hê-gen bảo Nghịch lý của tình yêu Là người ta yêu nhau Bằng nơi thấp nhất và tối nhất Còn các chuyên gia sự sống cho rằng Con người và vạn vật yêu nhau Bằng cơ quan tột đáy Nằm cuối cùng cột sống Vậy khi hoàng hôn Phủ bóng đêm Cũng là Đáy của một ngày Dụ dỗ những cơ quan “Đồng khí tương cầu” Bởi thế mà trai gái Rồi đực – cái Mới rạo rực bước tới màn đêm Mong tắm mát Và sưởi ấm Rồi có thể Cùng nhau Bắn lên trời Những chùm pháo hoa Vóc dáng thiên thai. ***** Đó là những gì Tôi muốn hiểu Hoàng hôn không chỉ Tha thiết gọi ta Qua ánh mắt Mà còn là sức mạnh Và tiềm năng quyến rũ Gọi ta tới Cuốn ta đi Trên hành trình Sống và Yêu.

Paul Đức 20/9/2019


PS: Lẽ ra đây là một bài tiểu luận về hoàng hôn, khi tôi bỗng phát hiện ra hoàng hôn không chỉ đẹp bởi thị giác mà còn đẹp bởi cơ cấu tâm – sinh lý của vũ trụ đồng nhất với con người. Để dễ đọc tôi chọn hình thức thơ. Bài này cũng được viết buổi chiều, sau buổi sáng tôi vừa hoàn thành vở kịch XIV. Vì ôm ấp ý tưởng đã dăm ngày, vừa giành được buổi chiều tôi liền viết ngay (với tôi, chỉ có thể làm thơ vào buổi chiều là hay nhất).

3 lượt xem0 bình luận

Kommentit


bottom of page