Chương thứ tư : CON NGƯỜI Lướt cùng gió dọc các hàng cây trong hương xuân ùa phơi phới hồn bỗng nghe một giai điệu mênh mang êm êm lòng xao xuyến. Ta lắng nghe:
Ôi! Trong tiếng vỏ cây nứt bung những hàm răng hạnh phúc là tiếng những chồi non khóc khúc chào đời.
Ta hỏi những mầm sơ sinh tại sao các em khóc tất thảy những chiếc lưỡi nhỏ xíu non tơ rung rinh trong tiếng nấc không thể nói lên lời.
Nhưng ta chợt hiểu giống những hài nhi chào đời bằng tiếng khóc bởi giữa lòng mẹ ấm êm chúng bước ra lạnh buốt gió cuộc đời mở cánh cửa đầu tiên mời gọi chúng như một lời chào định mệnh những mầm xanh nhú lên trong lớp vỏ vẫn cóng mình tê buốt ký ức lạnh lẽo mùa Đông và dù trong mưa xuân sà xuống như món quà Tạo hoá chúng vẫn dự cảm về một mùa Hè sẽ đổ lửa chang chang lên mình chúng!
Rồi một mùa Thu mang gió heo may đòi thay áo chúng!
Rồi một mùa Đông cuốn theo gió bấc lạnh lùng như một ông thầy khắc khổ đòi dạy chúng bài học về kiếp luân hồi! Thế là chúng òa khóc như hờn rỗi cuộc đời định mệnh dẫu vậy, kỳ diệu thay tiếng khóc trong suốt như một bi kịch thánh thần đang cất lên qua tiếng gió ru.
Một làn gió ấm áp chợt dâng từ lòng Đất Mẹ dịu hiền vòng tay tha thiết đón tiếng khóc của những chồi non vào giữa cơn đau sinh nở. Các con yêu dấu của ta! Lời Đất Mẹ thì thầm: Chớ bận lòng về con đường định mệnh đang chờ đón các con hãy mở lòng đón lấy niềm hạnh phúc lớn lao khi được chào đón cuộc đời! Các con sẽ sống Qua Xuân - Hạ - Thu – Đông để nếm trải một cuộc đời toàn thể các con sẽ hưởng những bàn tay gió mùa Xuân ve vuốt tuyệt vời những cơn mưa mùa Hạ tắm gội mênh mông những áng mây mùa Thu giăng lộng lẫy và bầu trời mùa Đông sà xuống thân tình! Các con chớ có lo về ngày mình đang sống con người vẫn thường nói sợi tóc xanh hôm nay không thể lo cho sợi tóc trắng của ngày mai!
Ngày mai có đam mê và nỗi buồn của nó. Mùa sau có hạnh phúc và khổ đau riêng của nó. Và các con cũng chớ lo xa về cứu cánh của đời mình các con sẽ sống để hiến cho đời mầm sống tinh khôi mùa Xuân lá phổi xanh tươi mùa Hạ sắc vàng xao xuyến mùa Thu và cuối cùng trong mùa Đông lạnh giá các con sẽ là củi hiến mình trong bếp lửa cuộc đời! Ôi, ta bỗng nghe muôn vàn mầm cây cành cây gốc cây hát lên giữa hàng nước mắt chào đời lời hạnh phúc du dương!
Thời gian trôi qua bốn mùa! Thời gian chảy trên lá cây! xanh tươi
phai úa héo tàn và đơm búp! Thời gian chở vết thương lịch sử
trên cột sống mình.
Đó là định mệnh!
Con người trong hành trình
không ngơi nghỉ muốn thực tại hoá đất sống của mình trên đất đứng trần gian. Đó là định mệnh! Thời gian trôi qua thân xác con người
hoá cuộc đời qua tâm hồn con người
thành định mệnh qua sự nghiệp làm người
tạo thành lịch sử! Và, Con người xây lên con người là cuộc đời. Con người vươn tới con người là định mệnh Con người phục sinh con người là bi hùng kịch. Người đàn bà sinh con
gượng môi cười giữa tiếng oa oa xé như tiếng còi: Định mệnh Người đàn ông băng muôn núi đồi sông dài vực thẳm leo lên đỉnh non cao nhất hái cho nàng bông hoa của tình yêu tràn nắng mặt trời mây ngũ sắc và hồn thiêng của núi
vươn mình dậy Nàng nhận bông hoa cánh rách tả tơi cùng não chàng
tim chàng và sức lực chàng nước mắt nàng rỏ chẳng bao giờ dứt xuống bông hoa quện với máu chàng tấu lên vũ điệu cuồng si
bản tình ca: Định mệnh!
Định mệnh thời gian
mở màn năm mới
từ một mầm xuân
mùa Xuân nuôi mộc
củi sẽ đốt Hoả cho mùa Hạ
Hoả sẽ nung Kim cho mùa Thu
hoá vạn vật thành Thuỷ của mùa Đông
để rồi Thuỷ lại lên mầm
cho một mùa Xuân mới
một vòng luân hồi của hoa lá
qua đi!
Một vòng tuần hoàn mới của con người
xuất hiện
giây phút mùa Xuân
máu hoá dòng nhựa tinh dòng chảy.
Da thịt hoá búp chồi
dự cảm một vòng quay mới
và tinh thần lên men suy tưởng
để nhận biết rằng:
một khúc quanh mới đang khơi
giữa đất đứng cuộc đời
không bao giờ yên ả!
Nhưng có hề chi
Đó là định mệnh!
Thôi hãy kịp cầm lấy bút để khai xuân
khai một khúc quanh cho sự nghiệp của mình.
Và mặc lòng
hãy để ngày mai
sức sống mùa Xuân mới
lại kéo làn da đẹp cho vết sẹo mùa Đông./.
Paul Đức 21/2/1997
Comments