Chương thứ ba: GIÓ
Trái đất đã tẩy trần mới mẻ
sinh lực của nó
bởi chính những dòng lệ dâng lên
từ cát bụi
trái tim đã thanh lọc tinh khôi
cảm xúc của mình
bởi chính dòng nước mắt vắt lên
từ lầm lạc.
Tất cả con người và vũ trụ
đều tắm gội
và ta nghe ngọn gió hồi sinh mơn mởn
phất lên từ những chồi non
thổi vào buồng phổi
tươi thắm như một cánh buồm mới dựng
mở lòng đong gió
đong lấy sự sống cho mình!
Người ta chao đi
như một con thuyền uống gió
lướt trôi!
giữa đại dương cuộc đời lồng lộng.
Tâm hồn thổi tung những bức tường
mở lối cho suy tưởng
lướt như vũ bão
trên các vòm cây
các nóc nhà, các non cao
và các lớp mây ngà
đang dâng lên như những cánh diều khát vọng
nhắm hướng những vì sao.
Ta nghe gió thổi rì rầm
kinh cầu nguyện
trên các tháp chuông buông mình trĩu nặng
lời sám hối mùa Đông.
Ta nghe gió reo phần phật
lòng kiêu hãnh
trên những lá cờ dũng mãnh
lời thách thức phong ba.
Ta nghe gió gào ào ạt
khúc hào hùng
trên những con sóng vẫy vùng
bài ca vĩ đại.
Bài ca đó
thổi dọc cung đàn vũ trụ
giăng phím thăng trầm
chon von vách núi
hun hút hang sâu.
Gió hát cô liêu sa mạc
theo chân lữ khách hành hương
chẳng thể ngừng cuộc hành trình gian khổ
đi tìm ý nghĩa cuộc đời.
Gió thổi nặng nề
khi thốc qua những mái nhà run bần bật
phên vách hở hang
phơi ra chăn mền tã nát.
Gió than khốn khổ
lời tê buốt
khi lê qua những gầm cầu vòng tay trống hoác
muốn ôm lấy những con người không mái che thân.
Và gió khêu bùng lên ngọn nến
lời thức tỉnh
một tình thương đùm bọc.
Gió thổi bếp lò
thúc lửa cháy lên
sưởi ấm cho đời.
Gió ru những cành cây gầy guộc
gọi mầm xanh hãy lên
mong đến ngày thành củi
hiến mình cho lửa ấm.
Gió tràn đi khắp nơi
thổi hơi thở sự sống
giữa muôn vàn tạo vật
và ta nghe gió thời gian
thổi dọc hành lang lịch sử.
Gió tung bay những lá cờ trên chiến địa
nơi con người gặt lấy
tâm hồn dũng mãnh.
Gió cuốn mờ gót ngựa
nơi con người thi thố
lòng can đảm.
Gió tung cát hát trường ca định mệnh
bên tượng đài Nhân Sư lừng lững
không cúi mình khuất phục
bi kịch của thời gian.
Gió theo A-lếch-xăng đại đế
mịt mù cát bụi trường chinh
hối thúc từng vó ngựa
kíp đến kinh thành Ba-bi-lông diễm lệ
ngắm vẻ đẹp công chúa Á Đông bí ẩn
trước khi hoàng hôn buông xuống vườn treo.
Gió phi nước đại
trên lưng tuấn mã
Thành Cát Tư Hãn kiêu hùng
dẫn kỵ binh Mông Cổ
băng sa mạc Gô-bi
tràn tới châu Âu
muốn ngâm mình thư thả
giữa sóng triều Địa Trung Hải êm ru.
Gió gieo mình
ngã trên thập giá
đồi Gôn-gô-ta
ngậm ngùi nhớ lại
cuộc đóng đanh vĩ đại
của con người lên thân xác
để phục sinh linh hồn bất diệt
một lần tất cả.
Gió thổi từ Bắc chí Nam
nghe giọt lệ Nguyễn Du
khóc thân phận nàng Kiều
nổi trôi quê người cách xa ngàn dặm.
Ta nghe
gió một phương
thổi khắp mười phương
chẳng còn ranh giới
quê người lẫn quê ta
chỉ còn nghe văng vẳng bên tai
tiếng vọng từ vách núi
từ những triền sông
đại dương và sa mạc
ùa về
dựng lên ranh giới
một con người NHÂN LOẠI
dựng lên duy nhất
một thời gian chảy
từ bình minh phía Đông
đến hoàng hôn phía Tây
dựng lên duy nhất một mặt trời
mỗi ngày ngoi lên giữa chân mây mờ tối
đòi chứng minh công lý
dựng lên duy nhất
một dải ngân hà
khơi chảy giữa bầu trời chở nặng những vì sao
thắp sáng cho đời
dựng lên duy nhất
một giá trị con người
đang lê bước trên dặm đường
đi tìm chân lý
dựng lên duy nhất
một kiếp người
mang nặng yêu thương
cho tha nhân và vũ trụ.
Gió hát dọc dãy Hy-ma-lay-a
đổ xuống Hoàng Liên Sơn – mái nhà Tổ quốc
và ta nghe hơi thở cuộc đời
như hơi thở của buồng phổi tinh khôi
đang chạy trên sống lưng
đầy bổn phận.
Gió vén quang mây
mở ra một vòm trời lồng lộng
rực thắm hương xuân tinh khiết
ngực ta phập phồng hơi thở
giao hoà cùng gió trời vương vấn
trên từng chiếc lá
và từng sợi tóc
ta bỗng thấy bầu trời gần gũi làm sao!
Chân run rẩy
ta nghe mạch máu của từng thớ đất
đập êm đềm dưới gan bàn chân tha thiết!
Một cơn gió lớn ùa về
con thuyền hồn ta chao mạnh
giương cánh buồm lộng gió
lướt đi!
(xem tiếp chương 4)
コメント