Chương thứ hai: NƯỚC
Giao thừa
tâm hồn chào đón
giây phút đầu tiên
bằng giọt lệ mặn mà
dâng như sóng nấc thuỷ triều
từ muôn vàn hang hốc con tim
băng qua lồng ngực nén
những khúc quanh thời gian khắc khổ
trào lên cuống họng
cháy nghẹn ngào hang núi lửa
dâng lên mắt
qua những hàng mi ken chặt
thành vách luỹ muốn ngăn dòng đau khổ.
Không! Nước mắt không thể nào đừng được
dâng lên
tràn qua mọi khúc thăng trầm
của cuộc đời bi kịch
mong đòi quyền thương xót.
Từ nguồn
ta nghe vị mặn của lòng tha thứ
tha thứ tất cả
thời gian, con người và vũ trụ.
Và nghẹn ngào ta buông lời tha thứ cho ta
trong khoảnh khắc duy nhất thôi
khoảnh khắc hàng lệ vừa kịp vắt đi
hình ảnh ô trọc cuối cùng.
Giọt lệ rơi
ta nghe tiếng vọng từ đáy tim dội lại
lời tha thứ cũng là xin tha thứ
hãy tha nợ cho người
và mong người tha nợ cho ta!
Ôi, vũ trụ!
Ta chẳng còn oán Người
về những bi kịch Người giáng xuống
khơi những khúc quanh thăng trầm hóc hiểm
giăng bước chân ta!
Cuộc đời
như ngọn nến kia
ta bỗng hiểu
nếu không được thắp mình
trong lửa thiêu nóng rực
thì làm sao có được
ánh sáng của vinh quang
vậy thì, giữa dòng nước mắt
ta xin vang hát lời ca
chúc lành cho bi kịch.
Vinh quang thay ngọn lửa thử vàng
nó làm nên giá trị!
Vinh quang thay gian nan thử sức
Nó đào luyện con người!
Vinh quang thay những hàng nước mắt
chúng thanh lọc con người!
Và, ta hát lời biết ơn Vũ trụ
về định mệnh trầm luân
sẽ giải phóng trong vòng nhân quả.
Lạy Chúa!
nếu nhân nào quả nấy
xin hãy cho tôi vinh quang
xứng với
những ngày tôi chịu đựng
chặng đường tôi đi
gánh nặng tôi mang
và gánh nặng tôi đã cất khỏi
vai người khác!
Ôi con người!
bằng hữu, anh em, đồng nghiệp, láng giềng
giống mùa đông kia
tự dứt bỏ chiếc lá úa cuối cùng
nhường chỗ cho mầm xuân nhú dậy.
Tôi xin vét cạn lớp cặn thù ghét cuối cùng
nhường chỗ nảy mầm lòng tha thứ
và kìa
giọt lệ của tôi đã dậy men
gọi thức cả hàng lệ chảy
trong men tình yêu nhân loại
những hàng lệ cứ trôi dào dạt
ùa qua mọi ngóc ngách tâm hồn
tắm rửa
cặn bã, lầm lỗi và ô nhục
thanh tẩy tinh khôi
đón xuân thanh khiết
Và tôi xin uống nốt
vị chát trong dòng nước mắt của mình
những mong dâng đất mẹ
giọt lệ đã tẩy bụi trần ai oán
trở thành nước ngọt!
Rì rào...! Rì rào...!
Ôi kỳ diệu làm sao!
bầu trời rơi lệ tẩy trần
dạo khúc bi ca hoành tráng
trên những mái nhà thân thuộc
muốn ôm lấy
những con người trong đó
đang sa lệ
cho thương xót, tha thứ và hạnh phúc.
Mưa trút
rửa bụi cho muôn vòm cây khô héo.
Mưa rơi
xoa dịu nỗi ưu tư trên những mái nhà trầm mặc.
Mưa tràn
xoá những vết đau thương rạch trên bùn nứt nẻ.
Và mưa tuôn
tắm mát tâm hồn tràn nỗi đau định mệnh
mưa trút khôn nguôi
lời tụng ca rì rầm
bài hát của bầu trời sũng lệ
đang ứa tràn qua mi mắt những tầng mây
những buồn rầu cát bụi của đất dâng lên
vắt lọc giữa trời
qua ánh sáng thái dương chói lọi
qua trăng ngà - hồn soi vằng vặc
và tấm lòng muôn sao khả ái
trở nên trong trẻo
hoá vạn lời ca
trở về Quê Đất.
Mưa trút lệ
lời thánh ca
hát lòng thương xót của bầu trời vô tận!
Những dòng sông
muôn bản trường ca dâng nước
hát lòng bao dung của mặt đất vô cùng!
Mưa vẫn rơi!
Lệ vẫn trào!
Lời của Trời và đất đứng – con người hợp tấu
lời giác ngộ
suối lệ sẽ chảy mãi niềm vui vô tận
nếu được khơi nguồn
từ tâm hồn thương xót vô biên.
(xem tiếp chương 3)
Comments