Chương thứ nhất: LỬA VÀ ÁNH SÁNG
Xuân đang về!
Giờ đang tới!
Bầu trời gọi gió muôn phương
kéo những lớp voan mây
tầng tầng lớp lớp
che khuất những vì sao
thấp thoáng nụ cười miễn cưỡng.
Thời gian trôi xuống đáy vòng nhật nguyệt
cuốn theo ánh sáng đông tàn sót lại
vào vực thẳm bốn mùa.
Một bóng đêm hùng vĩ mênh mông
mở ra vô tận
dưới đáy bốn mùa
dưới đáy những vì sao.
Không giờ!
Vở bi kịch Càn – Khôn
nín bặt trong bóng đêm huyền khải
sẵn lòng đón mùa gieo men ánh sáng đầu tiên!
Chợt một chớp lửa nhen trên đầu
sợi nến
rạch nứt thời gian
xé đôi ranh giới
một mùa đông cũ và một mùa xuân mới.
Tia sáng vươn lên như mầm trí tuệ
muốn chọc thủng đêm đen
vươn gọi những vì sao.
Hãy lên mầm kín các tầng trời!
Hãy khải hoàn ánh sáng!
Trên các lớp mây nín bặt
Đen thẫm của thời gian!
Ngọn nến cháy rực
sáng lên cột mốc lung linh
đổ bóng về quá khứ.
Một mùa Đông đang khép
trên những cành cây cuốn lại
những ngày dĩ vãng
trong lớp vỏ sần sùi ký ức.
Những chiếc lá vàng
cuối cùng
đang dứt áo chào lời dã biệt
nuối tiếc rơi
trong bàn tay gió xoáy hồn trăn trở.
Một mùa Đông hiền triết
nặng bước ra đi
trên đôi chân khắc khổ.
Ngọn nến cháy rực
sáng lên cột mốc lung linh
hắt chiếu tương lai.
Mùa Xuân đang nhú
từ hạt men ánh sáng đầu tiên
hạt men sẽ lên men
mở ra những vầng men mới
cho bầu trời và mặt đất.
Một vầng dương
mang tên tuổi mùa Xuân mới
sẽ mọc lên!
Những vì sao mang họ thời gian mới
sẽ gieo mùa
trên cánh đồng mới của Quê Trời.
Một ngọn nến cháy rực
hai ngọn rồi ba ngọn
nến gọi nến sáng lên
trên đỉnh đầu khát vọng.
Đèn gọi đèn thức dậy
thắp linh hồn toả sáng
những vì sao cựa mình giữa bầu trời chật chội
hò nhau kéo băng những tầng mây phủ.
...
Men sáng vươn
chọc đất chui khỏi các địa tầng tăm tối
thành những mầm cây!
Men sáng nâng
bốc khỏi mái đầu vương vấn mùa đông
thành búp tinh thần!
Men sáng trào
khỏi con tim ngủ vùi trong giá lạnh
thành khát vọng mùa Xuân!
Giữa ranh giới không giờ
chật hẹp
thời gian gieo một mầm sáng mới
đó là mầm của sự sống nảy giữa lòng bóng tối
là mầm của trí tuệ
nảy giữa cõi u minh
là mầm của ngọn đèn chân lý
muốn soi sáng giữa đời tăm tối.
Và trong khoảnh khắc giao thừa
kẽ nứt
của Quá khứ và Tương lai
của Trời và Đất
của Con người và Vũ trụ
ta nhận ra rằng;
giữa lòng bóng tối của cuộc đời
con người chính là kẻ thắp lên
một ngọn đèn chân lý!
Và trong bóng đêm mở ra
như một
vũ trường vĩ đại
con người sẽ khải hoàn mình
như ánh sáng.
Chói loà rực rỡ đêm đen
ánh sáng lên mầm
gọi tất cả
lên mầm theo.
Trái tim bỗng nảy mầm
giọt lệ chồi lên
khắc xuống làn da nóng bỏng
như một dòng sông chở nặng
năm tháng phù sa!
(xem tiếp chương 2)
Comments