top of page
  • Nguyen Hoang Duc

EM SÀI GÒN BẺ GHI LỊCH SỬ ĐỜI TÔI

(Tặng cô gái chủ hiệu sách cũ trước cửa chợ Tân Định, Sài Gòn hồi những năm 1990s thế kỷ 20, nhân ngày Quốc tế Phụ nữ)


Đoàn xe chở quân dừng lại

Cửa chợ Tân Định

Kiểm quân số

Khi lên tầu ra Bắc

*

Tôi vội vã bước vào hiệu sách cũ của em

Hỏi rồi chọn sách

Ngẩng lên bỗng thấy một cô gái thẫn thờ

Như bức tượng làm bằng cẩm thạch

*

Không hẳn! Em cũng không phải được làm bằng tuyết

Xứ phương Nam làm sao có tuyết

Cẩm thạch phản quang sáng tựa gương

Khuôn mặt của em dường như làm bằng bùn hay đất

Của xứ sở dày vò biết bao máu lửa chiến tranh

Rồi cả những lam lũ nhọc nhằn

Đất quê hương ngập úng mỗi hoàng hôn sóng thủy

triều

*

Em cũng không thể được làm từ bùn hay đất

Vì trước quầy sách toàn kính sáng bóng kia

Em sáng láng như văn hóa của loài người

Kéo từ ai Cập đến Luân Đôn

Rồi từ Paris qua Niu-óc

Em không được làm bằng cẩm thạch

Không phải từ bùn đất

Vậy em được tạc bằng gì?

Có lẽ tôi chẳng có ngôn ngữ nào diễn tả được em

Em được làm từ miếng bọt biển khổng lồ

Đã hút cạn muối mặn của hồn tôi

Tôi hỏi em giá của những cuốn sách

Nào Sô-crát, Pla-ton, Nít-xơ hay Phờ -rớt

Em nói giá

Tôi kêu lên theo thói quen mặc cả của người mua “sao đắt thế?”

Rồi tôi tự trả giá cho những cuốn sách mình đã chọn

Em ú ớ

Nói chẳng thành lời

Khuôn mặt và cả dáng người

Si mê ngây dại

Em như tấm bọt biển

Đang tìm cách uống cạn tôi

Hoặc đang uống càng nhiều càng tốt

Em chẳng còn để ý, giá của dăm cuốn sách

Tăng lên hay thụt xuống vài đồng

Mà em chỉ nhìn

Người tiếp cận hay đọc sách

Đang mua sách thế nào?

Theo cách của người ngắm hoa

Hay mua xỉ của những hàng rau mang gánh?!

Trong tôi nhen lên một niềm tự hào xấu hổ

Tôi thấy mình là hoàng đế của em

Vì người đời bảo

Kẻ được yêu là chủ

Còn người đi yêu phải là nô lệ

Tôi thấy mình là ông chủ của em

Cho đến mỗi tế bào

Tôi vào nhà sách của em

Tự do chọn

Tự do đặt giá

Còn em đứng như trời trồng

Lắp bắp bằng ánh mắt si mê tê dại

Làn da em mai mái

Tôi hiểu đó là nước da

Chịu đựng lâu ngày

Em đã từng là cử nhân

Văn khoa đại học Sài Gòn

Nhưng khi miền Bắc tiến quân vào tiếp quản

Mang thói quen

Xét người theo lý lịch

Em chẳng còn cửa mưu sinh nào

Ngoài gom vốn hồi môn

Mở hiệu sách đã dùng

Em ơi

Mỗi cuốn sách là một hành trình chiều dọc

Chúng ta lật từng trang

Đọc mỗi dòng

Sách mở ra trước mắt chúng ta

Biết bao tư tưởng

Lần hồi theo những dòng lịch sử

Tôi lính Bắc

Theo xe tăng tràn vào

Thống lĩnh miền Nam

Mấy ngày sau

Tôi tham gia cùng đơn vị

Tịch thu và đốt sách

Chiến dịch ào thẳng

Chặn đầu bịt cuối phố Minh Khai trên trời dưới sách

thu sạch và đốt sạch

Tôi cùng đồng đội đã nương tay

Vì giá một que diêm

Đáng kể gì so với nhiều cuốn sách

Mà nhân loại đã chắt chiu

Từng khối óc viết lên

Chúng tôi không muốn làm Tần Thủy Hoàng

Đốt sách giết nho

Nên chúng tôi nấn ná

Chần chừ thu và đốt

Để giờ đây

May mắn thay

Nhà sách của em

Vẫn y nguyên những cuốn sách còn sống sót

Làn da em mai mái

Tôi hiểu, em phải sống trong vây ép

Để chiều nay

Hóa thành khối bọt biển khổng lồ mang phức cảm

Đón chào trí thức trẻ yêu chữ nghĩa như tôi

Từ đất Bắc khô cằn giáo huấn

*

Em hóa bọt biển

Không giấu giếm

Không hề xấu hổ

Vì khối phức cảm của em

Lần đầu tiên

Tìm thấy mã nguồn

Mở vào cánh cửa của tâm hồn yêu sách vở

*

Tiếng còi xe

Tôi phải đi rồi

Tôi trả tiền sách cho em

Rồi vội vã quay đi

Tôi ngoái nhìn

Em vẫn đứng chôn chân bên tủ sách

Si dại, ngất ngây, đờ đẫn

Tôi biết rằng

Em còn lâu mới bước ra khỏi sự đờ đẫn đó

Hoặc em sẽ chạy vào phòng trong

Để giữ nguyên mình trong cơn đờ đẫn

Em không muốn phá tan

Bằng sự thức tỉnh

Không phải cái gì giống như yêu

Tôi hiểu từ nay

Vũ trụ của em

Ít ra một nửa

Sẽ thai nghén lại

Mặt trời không còn chói sáng

Như ngày xưa nữa

Mà vẫn vũ biết bao áng sương giăng mờ ảo

Nhung nhớ khôn nguôi mỗi buổi chiều

Mặt trăng cũng chẳng còn vằng vặc

Mà luôn cố tình e lệ

Thập thò khuôn mặt Đón người yêu

Những ánh đèn giăng mắc phố phường

Không soi bình thường qua pha đèn nữa

Mà chúng lung linh trải thảm

Dìu những chiếc vành sắt cứng vào vũ điệu

Si mê của ái tình

Còn những vòm cây uốn éo

Rung rinh làn tóc rối

Thèm gió tơi bời lùa những ngón tay qua

Cho thỏa nỗi khát thèm

*

Tôi nghĩ thế

Không biết đúng chăng?

Nhưng em ơi

Chắc chắn

Lịch sử của đời tôi

Hay lịch sử mà tôi đã đi qua

Hay được nhân danh

Sẽ đổi thay

Hay viết lại

Mấy người bạn tôi

Đang vác vài chiếc khung xe đạp

Ra Bắc để lắp thành

Chiếc xe của giấc mơ bao cấp

Hay là tem phiếu?!

Rồi những giá sắt, chậu nhựa, bộ đồ ngủ

Cũng lũ lượt theo nhau ra

Vật chất hóa cho miền Bắc

Bạn tôi và tôi

Chắc phải hiểu rõ một điều

Lịch sử sẽ sang trang nhờ văn hóa

Nhờ hiệu sách như của nhà em

Chứ không bao giờ

Là mấy chiếc khung xe hay vài chậu nhựa?!

Của mấy chiếc đầu

Chỉ bo bo giá áo túi cơm./.

Paul Đức đêm 04/3/2018 (làm trong một giờ)




2 lượt xem0 bình luận

Bình luận


bottom of page