top of page
  • Nguyen Hoang Duc

DÂN TA CƯỜI CÁI CHI CHI HAY LÀ HẠNH PHÚC ?!


Các loài vật khi đau khổ Chúng khóc Khi vui Chúng nhảy nhót Thậm chí cá chuồn dưới biển Còn mọc cánh bay lên Nhưng chắc chắn một điều Chúng không thể biết cười!


Vì nụ cười là đặc ân duy nhất Chúa ban tặng loài người Như thể xác tín rằng Chỉ có loài người Mới là động vật duy nhất Biết cười

Nụ cười chứng minh nhiều siêu việt Đó là đẳng cấp Người Là bản lĩnh cao sang Khi con người biết vượt qua đau khổ Nở nụ cười Như vết thương đã dệt lớp da non Là niềm hân hoan Khi tâm hồn cán đích Môi ân tình nở một rừng hoa

Một dân tộc tầm thường Không thể có nụ cười Mà chỉ có thể Sản sinh Cái gọi là bi kịch.


Một dân tộc trưởng thành Mới có thể cười Để thể hiện bản lĩnh và lòng nhân ái Và cũng chỉ có dân tộc ấy Viết được hài kịch mà thôi!


Hài kịch của dân tộc tôi ư? Đó là thọc léc Hay cù nhột Chứ sao thành hài kịch?!

Tôi xem phim Tàu Thấy người Hoa Đặc biệt các quan Không cười Hoặc chỉ nhếch mép Tại sao nụ cuời của họ Lại hiếm như Bông hoa dại Trên sa mạc tinh thần? Hẳn vì Tâm hồn họ mưu kế thâm nho Như vách đá thủ thân ken từng phiến chặt Mà hoa cười không thể nhú ra?!

Cười thể hiện muôn vàn sắc lớn.

Vì thế Mà dân tộc tôi đã rất chịu học cười Nào cười nhạt Cười xòa Cười cầu tài Lẫn cười xí xóa Đó là chưa kể cười đểu Cười ruồi Hay cười hóc hiểm…


Cười là đẳng cấp cao nhất muôn loài Cũng là siêu nhân đạt tới siêu quần Vậy dân tộc tôi cười nhiều Có phải đạt tới siêu nhân?

Ôi ngang trái thay Cha ông chúng tôi cũng biết rằng: “Lười hay cười nụ Cả vú thích vuốt ve!”

Chúng tôi không chỉ hay cười Mà còn được gọi là “nhe răng thường trực” Tại sao? Ví chúng tôi lười nhác kinh niên Ngày này qua tháng khác Chúng tôi cười Để ông chủ xuê xoa Rằng chúng tôi biếng nhác Các vị hãy tha cho

Ngay cả khi làm to Chúng tôi vẫn hay cười Để muốn xuê xoa Này chúng tôi ít học Tài chưa có nhiều Bằng mới mua Do ả thư ký Ngoài giờ con bú Lén học thập thò Nên chớ có chê Tôi là xếp tạm bợ Mới có thể Xuê xoa cho các người Tội làm buông rơi bỏ vãi Buông tha cho các người Những thứ lỗi vô lý Như xi măng cốt tre Hay cầu cống pha với xốp Rồi đường làm mới toanh Lại đào lên đặt cống…

Cái gì ở chỗ chúng tôi Cũng đều ngược đời hay trái khoáy Ở khắp nơi Người ta gọi nhân dân Là dân quyền Còn ở chỗ chúng tôi Thì quan quyền Mới là nơi công bố Thông điệp dân quyền Gấp triệu lần tư sản

Nụ cười ở mọi nơi Là bản lĩnh, là đẳng cấp cao Thì ở nơi chúng tôi Lại là thứ xuề xòa vô giới hạn Của những nô tài không hạn chế

Chúng tôi cười ở khắp nơi Nhậu nhẹt bên miệng cống – cười! Xếp gạnh đóng dấu công chứng Dài dằng dặc – cười! Ăn thịt ôi thối vài tháng trời Chở từ biên giới về - cười! Ăn hoa quả ướp hóa chất Ôi ruột trong mà vỏ vẫn tươi – cười! Tham dự một phiên tòa có súng bồng quanh Án bỏ túi kết luận trước khi luận giải – cười!

Khi chưa tranh luận Sợ mất lòng nhau Rồi sợ mất ghế Mất nồi cơm Hay tem phiếu ưu tiên từ bao cấp Chúng tôi vội cười nhạt Để xuê xoa tất cả Khiến vài ngàn năm Tư duy không thể lớn?!

Nhiều, nhiều lắm những nụ cười không đếm xuể Nó không kể hết được Nhưng lại chứng tỏ rõ một điều Càng thấp kém thì chúng tôi càng hay cười?!

Kinh Thánh dạy: “Mặt con hãy héo Để lòng được tươi!”

Còn người đời thì bảo: Chỉ khi con người trĩu nặng tư duy Thì người ta mới sống Cuộc đời ông chủ!

Dân tộc tôi hay cười? Có phải do tầm vóc nổi nông Mà chúng tôi luôn sẵn lòng mở miệng cười Một bóng dáng nô tài?!

Paul Đức trưa 03/5/2018


(Bài thơ làm nhân lĩnh hứng khi đọc bài thơ ĐỪNG HỎI TẠI SAO… của nhà thơ Thanh Vudan. Xin cám ơn nhà thơ!)

Tranh của hoạ sĩ Yushkevich Viktor Nikolaevich (1961) người Belarus.


6 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page