top of page
  • Nguyen Hoang Duc

CON ĐƯỜNG KHÔNG CÔ ĐƠN

Đã cập nhật: 18 thg 10, 2022

Không có em

anh mới có dịp ngắm lại chiếc bóng của mình

dọc con đường mưa nhè nhẹ

không em trong vòng tay

anh cố xiết bóng mình cô quạnh

hồn gặp thân

thân gặp bóng

bỗng chớp lên ý tưởng

chỉ có trong cô đơn

ta mới được uống cạn chính mình

ta chạy trốn ta

ta rượt bắt ta từng bước

và ôm ta trọn vẹn

trong vòng tay xiết lấy

hững hờ bờ vai quen thuộc

vẫn lại là mình!


Và cứ thế

mỗi lần anh bắt được mình

lại cảm thấy lòng sao trống rỗng!

chẳng khác nào chiếc đấu kia

đang tự đong lấy vỏ của mình

trò chơi vô ích chăng?


Anh tự nhủ

Ồ, không!

mỗi lần câu hỏi đó nhen lên

là một lần

em len vào một chút

dâng lên... dâng lên...

đầy tràn... và anh bỗng thấy

trong cuộc rượt bắt chính mình

nỗi cô đơn không thể nào vượt qua khoảng trống

vực thẳm gót chân em khơi lại phía sau mình

ôi, chỉ có em, có em thôi!

mới lấp được khoảng không hun hút đó

để nỗi cô đơn của anh gặp lại mình

để hai nỗi cô đơn của đôi ta chồng khít lại

lấp tràn khoảng không băng giá

gom thành một khối cô đơn chẳng còn cô đơn nữa!


Trong cô đơn

anh không uống được mình

như chiếc miệng chẳng thể nào uống nổi vầng môi!

Trong cô đơn

anh không thấy được anh

như mắt làm sao thấy nổi con ngươi!

Trong cô đơn

anh không nghe thấy anh

như đôi tai không nghe nổi hốc thẳm lặng câm của chúng!


Và em xuất hiện

tình yêu là huyền nhiệm

khi anh uống lấy em

nghĩa là anh đang trở thành nước uống!

khi anh lắng nghe em

anh liền hóa âm thanh

vọng đến tai em nhịp đập của ái tình!


Ôi kỳ diệu tình yêu

khi trao ban cũng là khi nhận lấy!

uớc gì, phía kia

cuối con đường mờ mịt trong mưa

khi nỗi cô đơn của anh sắp bắt kịp mình

bất ngờ bắt gặp em!


Và em ơi

ánh mắt anh sẽ đổ xuống mắt em

tất cả suối nguồn khao khát

mong uống cạn những lớp sóng thủy triều

dâng nhớ nhung từ mắt em

vô tận...


Con đường không còn cô đơn nữa

nó đã hóa con đường

ta chạy trốn nỗi cô đơn của ta

không phải đến với ta

mà tìm đến với nàng

tiếng chân bước chẳng còn lạc lõng

nghe từng bước vang lên

có một hòa thanh

của tiếng chân ai vọng đến

cuối con đường...

Paul Đức tối 26/3/1997

0 lượt xem0 bình luận

Σχόλια


bottom of page