top of page
  • Nguyen Hoang Duc

No.31. BỔN PHẬN CUỐI CÙNG

Đã cập nhật: 29 thg 5, 2023


Suốt một ngày sốt sắng hun chảy trần gian bằng những tia nắng chói chang, giờ đây mặt trời trở lên hiền dịu; trong lúc vội vàng cuốn bước về cuối chân trời, nó gấp rút thu vén những tia sáng chói bức cuối cùng để ban cho hoàng hôn ráng đỏ dịu dàng yên ả.


Trong lúc vạn vật buông thả vóc thể của chúng trong cuộc yên nghỉ bình thản của vũ trụ, thì ở Biển Đông, trên mặt nước mênh mông bất tận, những con sóng cấp tập du mạn một chiếc thuyền ọp ẹp. Chiếc thuyền gỗ gắn máy chở hai chục người, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ bị gẫy bánh lái và thủng một lỗ lớn ở mũi đang mở hết tốc lực bỗng khựng lại, tiếng máy tắt lịm, việt sóng hình chữ V mở ra từ bánh lái con thuyền khép nhỏ lại dần cho đến khi bọt sóng nhập làm một rồi tan biến chẳng để lại vết tích gì. Tiếng kêu than tuyệt vọng nổi lên não nùng từ những khuôn mặt hốc hác và thân hình còm cõi đói khát hàng tuần nay; những đứa bé trai, bé gái há miệng gào, vòi nước uống trông chẳng khác gì những chú chim non mình còn đỏ hỏn há miệng chờ miếng mồi của mẹ…


- Tất cả mọi người đều phải chèo! Chèo cật lực lên! - Gã có thân hình to phè và đôi lông mày rậm rạp gồ cao, tên là Hợi quát bảo. - Còn lũ trẻ con, câm miệng đi! Hãy cầm lấy bát và ca tát nước ở trong thuyền ra!


Không ai bảo ai, mọi người bấm bụng răm rắp nghe theo lệnh của Hợi như tuân lệnh một thuyền trưởng. Một thiếu phụ nói nhỏ vào tai con mình, đứa bé trai trạc mười tuổi:

- Chịu khó tát nước đi con! Trái lệnh gã, gã đá lộn cổ xuống biển thì xong đời.

- Nhưng ông ta có phải chỉ huy đâu! – Thằng bé tức tối lủng bủng - Ông ta cũng chỉ là vượt biên như mình, có ai bầu ông ấy đâu!

- Chết!- Thiếu phụ bịt miệng đứa con, chị ta tìm cách khuyên nhủ thằng bé.

- Ở đây ông ấy khoẻ nhất, ông ấy tự cướp lấy quyền điều khiển mọi người. Con đừng cãi nữa, vô ích.


Mọi người gắng sức chèo, mỏm đá mà mọi người nhằm đích đã dần hiện rõ; những ngọn núi hoang mọc phơi ra vẻ sù sì đen đủi. Cùng lúc một con sóng lớn như toà nhà lướt đến, trào qua như vặn xoắn con thuyền. Rắc…rắc…ục…ục…vỏ con thuyền muốn bể ra, những thanh gỗ ở hai mạn thuyền sắp bị nậy bung ra cả loạt, những mạch gắn nứt dần, nước rỉ vào thuyền mỗi lúc một nhanh…


Cuối cùng thì khát vọng sống còn của những tàn thể suy nhược cũng đưa chiếc thuyền vào sát hòn đảo nhỏ; hòn đảo hy vọng nhô lên khỏi mặt biển như một ảo ảnh. Khát khao biến thành thực tại; nó không chỉ bắt nguồn từ đáy đại dương, mà ở tận đích nỗi hoảng sợ nơi vai những tâm hồn tuyệt vọng gánh mang cuộc tồn vong của con thuyền mục nát, hư bánh lái và vô vọng, hòn đảo khởi xây chân móng của mình.


- Nhìn kìa! Sắp thoát rồi!

Tiếng lũ trẻ phá lồng ngực bung ra. Mọi cặp mắt rực sáng, nó dồn lên hòn đảo tất cả những tia sáng thiết tha nhất của đời sống.

- Trời ơi!

- Ối, mẹ ơi!


Những tiếng thét rú lên. Điều gì đã xảy ra? Trong chốc lát, mọi người đều nhận ra cả triền núi đen xám rập rình chuyển mình; trên đó hàng trăm ngàn rắn đủ hết loại đang cuộn khúc ngóc đầu. Con thuyền sững lại, vài tấm ván bung hẳn ra, nước xối xả ào vào. Bọn trẻ đã mỏi dừ tay, chúng quẳng ca và bát đi chẳng thèm tát nước nữa. Con thuyền chìm dần, những con cá mập đang phóng đến; những hàm răng trắng nhọn lởm chởm mở ra như những chiếc kìm khổng lồ. Chúng đã ngửi thấy mùi người đang hấp hối.


- Trời ơi! Trên bờ thì rắn rết, dưới nước thì cá mập, tôi biết sống với ai đây? - Tiếng một thiếu phụ đầy kinh hoàng gấp gáp.

- Chỉ còn cách cầu cứu người khác thôi!- Bác lái thuyền nói. - Chúng ta hãy đốt lửa lên làm hiệu cho mọi người đến cứu.

- Giữa biển khơi này, lấy đâu ra lửa?

Mọi người nhao nhao hỏi. Răng họ đánh lập cập vào nhau; từ khi họ ngừng tay chèo, những ngọn gió biển điên loạn quất tơi tả vào những thân thể còm cõi trơ xương, khiến chúng rung bần bật.

- Đành cởi quần áo ra mà đốt! – Giọng bác lái thuyền nghẹn ngào.


Chẳng còn sự lựa chọn nào khả dĩ hơn, mọi người trên thuyền đành cởi áo ra. Chẳng còn một giọt xăng, người ta lục lọi và tìm kiếm chiếc can nhựa đựng cồn công nghiệp. Họ tưới cồn lên những chiếc áo sơ mi…


Màn đêm buông xuống. Trăng soi vằng vặc. Ngọn lửa bùng lên một chút, thì muốn tắt lịm.

- Cởi nốt quần ra!- Hợi gào lên.- Nhanh lên!


Những chiếc quần ka ki đàn ông nhanh chóng được ném thốc vào lửa, những chiếc quần lụa rụt rè bay tới theo sau. Cồn được tưới thêm, ngọn lửa bùng cao, mùi vải khét lẹt.

- Cởi hết quần áo lót ra đi. hỡi anh chị em! - Hợi lột chiếc quần xà lỏn, gã tồng ngồng đứng trước mặt chị em nói như ra lệnh.


Sau thoáng lưỡng lự, vài chiếc áo lót của chị em cũng bay nôt vào lửa.


- Mạnh tay lên tí nữa đi!- Vài giọng đàn ông lơi lả. Trong hoàn cảnh bi thảm những chiếc ra đa đục tính vẫn chẳng ngừng làm việc. - Còn mảnh cuối cùng, cởi nốt ra đi!.

- Tại sao cô không cởi nốt như mọi người? - Hợi quắc mắt hỏi một thiếu nữ tên là Thảo đang ngượng ngùng ngồi rúm lại ở đuôi thuyền.


Thảo rùng mình cô co nhỏ người thêm lại trước cặp mắt đáng sợ của Hợi, cô đáp:

- Tôi không thể?


Đống quần áo teo nhỏ lại dần trong đống tro tàn. Những làn da run rẩy tái nhợt được sưởi ấm nay trở lại hồng hào. Trong bộ y phục nguyên thuỷ của Adam và Eva, những thân thể như được đánh thức, được khích khởi trở về nguồn suối khát bỏng muôn kiếp khôn nguôi của chất thể, của da thịt.


- Chẳng lẽ chúng ta lại chịu chết uổng phí thế này sao? - Hợi xoa thân thể đầy thịt của mình dẫn dụ. - Mà có ai đến cứu chúng ta đâu! Đừng ngồi đó để nhìn cái chết đến. Hãy tận hưởng cuộc sống cho đến hơi thở cuối cùng!

- Ồ, đúng đấy!- Mọi người tán thưởng.- Đó cũng là cách chết nhẹ nhõm hơn! - Cơn cuồng khát đang len lỏi trong họ lên tiếng.

- Này ông lái thuyền, - Hợi gọi. - Của ông cô bé này đây! Chúng tôi thưởng cho sáng kiến của ông đấy.


Bác lái chẳng trả lời, bác đang bận tâm chắp tay, nhắm mắt niệm Phật. Cầu xong, bác quay lại phía mọi người:

- Thôi chào các anh chị, tôi đi trước đây! - Nói đoạn, bác sửa soạn nhảy xuống nước.

- Lão già dốt thế!- Hợi lên giọng.- Bỏ phí cả dịp may. Ông thử nhìn đi, bà vợ nhà quê chân đất, da thịt nhăn nheo của ông có được như thế này không?- Gã vừa nói vừa lấy tay xoa eo thiếu phụ còn trẻ.

- Tôi phải đi đây!- Bác lái thuyền phân bua.- Mong mọi người hãy hiểu cho tôi, tôi biết rằng: Những phi công chở hành khách không bao giờ được trang bị dù, vì sự nhân đạo, người phi công phải sống chết với chuyến bay, với hành khách của mình. Còn tôi, tôi đã đưa anh chị em đến đây… tôi còn lòng dạ nào để tận hưởng thú vui xác thịt…- Lời bác nghẹn ngào. - Tôi muốn dành chút cuộc sống còn lại ngắn ngủi của mình để ăn năn lầm lỗi…Vĩnh biệt!- Bác ta lao đầu xuống đại dương.


Trên thuyền, mọi người dùng nốt hơi thở còn để lại để thoả thê cơn khát thân xác của trần ai. Sau khi ngửa cổ tận nốc những ngụm cồn để gia tăng cơn cuồng khích, đàn ông đàn bà lăn xả vào nhau.


- Dừng lại!- Thảo thét lên.- Các ngươi làm việc đó trước mặt trẻ con mà không biết xấu hổ à?

- Lũ trẻ tập trung lại một góc, thằng bé trạc mười tuổi đứng dậy nói với những đứa bé ít tuổi hơn:

- Chúng ta còn ở đây làm gì? Người lớn có việc của họ rồi.

- Ta làm gì hả anh?- Một cô bé hỏi.

- Phải cứu lấy mình thôi!- Bé trai đáp. - Chúng mình cùng nhảy xuống nước rồi bơi vào bờ.


Bọn trẻ nhảy xuống nước, chúng vùng vẫy bập bõm được mấy nhịp thì ngừng. Chẳng hiểu chúng có chết không, nhưng dưới ánh trăng những mái đầu chập chờn nổi như trái bưởi dờn măt nước. Ai đó như mách bảo: “Cái gì nhẹ hơn sẽ nổi lên trên.”.


Những giọt nước mắt lăn dài trên má Thảo, nàng trào xót nỗi ân hận vì chẳng giúp gì được cho lũ trẻ. “Chúng có tội tình gì đâu, cầu cho thánh thần nâng giấc chúng.”


- Thế nào cô em, đã nghĩ lại chưa?- Hợi tiến đến Thảo nhếch mép hỏi, giọng gã sặc sụa mùi cồn. - Con thuyền đã chìm một nửa rồi, hãy nhanh vui hưởng cuộc đời đi, kẻo muộn! - Gã chộp lấy chiếc coóc xê của Thảo giật mạnh. - Hãy tận hưởng đi em!- Giọng gã lè nhè.

- Không! Anh để mặc tôi!- Thảo đưa hai tay che lấy ngực bảo. - Tôi không muốn!

- Sao cô dại thế! Cô không thấy chỉ ít phút nữa chúng ta sẽ tan hoà vào sóng biển hay sao!- Gã chỉ những cặp trai gái đang lăn lộn tiếp.


- Cô không thấy ư, những kẻ đang tận hưởng kia, trông chúng mới khoái tỉ làm sao! Vả lại chúng ta không phải là những người đi tìm kiếm hạnh phúc sao?- Hợi trực ôm lấy Thảo.- Nào chiều anh đi cưng.

Thảo gạt tay Hợi ra:

- Không! Không được!- Giọng Thảo trở nên cứng cỏi. - Anh nhầm rồi, tôi không đi tìm thứ khoái lạc nhất thời.

- Vậy cô ngồi chờ chết để làm gì? Cô không thấy lũ trẻ con à, tự chúng còn biết tìm một kết cục!

- Anh không biết dơ ư!- Thảo mở to đôi mắt. - Lũ trẻ đã biết chọn một kết cục đẹp đẽ. Còn các người… Các người mới dơ dáy làm sao!

- Thôi, đừng nhiều lời vô ích! Đừng để ta phí mất cuộc tận hưởng này! - Hợi nhìn lòng con thuyền đầy nước vẻ sốt ruột, gã sấn đến Thảo.

- Hãy để cho tôi yên!- Giọng Thảo van lơn. - Anh hãy làm việc ấy với người khác. Còn tôi, tôi muốn sống những giây phút cuối cùng cho ý nghĩ trinh nguyên của cuộc đời. Tôi muốn tận hưởng vẻ thanh cao của nó…

- Ha… Ha…Hô… Hô…- Điệu cười của Hợi giật lên từng cơn nghe thật man rợ, mắt gã long sòng sọc. - A ha, ngươi định theo đuổi sự thanh cao của mình để phỉ báng sự dơ dáy của bọn ta ư? Đừng hòng cô em ạ. - Gã đưa tay giật mạnh, xé toạc chiếc quần lót của Thảo, bàn tay gã để lại năm vết xước rớm máu trên đùi Thảo. Làm sao ta lại để cho người riêng chọn một con đường như vậy! - Gã xô Thảo ngã.

- Ôí chao! - Hợi rú lên khoái trá khi nhìn Thảo chới với ngã xuống sàn thuyền, cả cơ thể trinh trắng của nàng phơi lộ dưới trăng. Gã chồm tới như một con sói đói.


Khi ngã xuống, Thảo thấy đau nhói ở lưng, nàng biết mình đã ngã xuống cái đinh thuyền. Trong khoảnh khắc cái thân thể to phè sặc mùi cồn đang phũ phàng rơi xuống người nàng; không còn kịp nghĩ gì hơn, Thảo xoay người chộp lấy cái đỉnh thuyền rồi giơ lên phía trước.

- Ối!- Hợi la thảm thiết, gã ngã vật sang bên, cái đinh thuyền đã xuyên qua bụng gã, máu tuôn xối xả.


Thảo thẫn thờ đưa con mắt hoảng hốt nhìn khắp lượt con thuyền, những đôi “tình nhân” đã lăn ra chết, chất cồn công nghiệp đã huỷ hoại những thân thể tàn tạ chỉ cuồng khích cương lên tức thời một cách nhanh chóng. Thảo được nghe kể rằng; những con dê già khi được tiêm thứ hoóc môn hồi xuân vào cơ thể, chúng lao vào những con cái như những chàng măng tơ, và sau đó thì lăn đùng ra chết.


Đúng lúc Thảo đưa chiếc đinh lên ngực mong thoát khỏi mặc cảm về sự giết chóc, thoát khỏi việc phải đơn độc nhìn con thuyền chìm nghỉm, thì có tiếng còi tàu biển vang dậy. Một con tầu tuần tiễu xuất hiện từ phía sau hòn đảo. Thảo chưa kịp bàng hoàng thì tàu đã cập sát mạn thuyền, đèn pha chiếu sáng choang. Thảo vội vàng lấy tay che thân mình.


- Thế nào cô em, nghe lời xúi dục vuợt biên đã sướng chưa? - Tiếng một người trên boong nói lớn, anh ta thả chiếc thang dây xuống. - Ái chà! Cô em đẹp quá! May mắn được bọn anh đến cứu đúng lúc nhé. Nhớ đền bọn anh đấy!

- Lên đi cô em!

- Lên với bọn anh cho vui! Nguời đâu mà dại thế!

Tiếng đàn ông trên boong tàu nhao nhao.


- Cầm lấy em!

Một giọng thân ái ấm áp vang lên. Tiếp đó chiếc áo có gắn phù hiệu rơi xuống vai Thảo, chiếc áo còn ấm hơi người. Thảo ngẩng lên nhìn: một chàng trai thân hình dong dỏng, khuôn mặt rất nghị lực vừa để trần đang cởi sợi dây buộc phao ở mạn tầu. Chàng quẳng phao xuống nước rồi bảo:

- Xin chào các anh, tôi đi đây!

- Dừng lại! - Người có vẻ là chỉ huy quát. - Nếu anh nhảy xuống, tôi sẽ bắn! Anh nhớ rằng tôi buộc phải làm bổn phận của mình trước một kẻ đảo ngũ.

- Tuỳ anh thôi!- Chàng trai leo ra ngoài lan can con tầu.- Mỗi chúng ta đều tìm cách làm tròn bổn phận của mình. Anh hãy làm tròn bổn phận công chức đi. Còn tôi, tôi chọn bổn phận cứu một con người.- Nói rồi, chàng trai nhảy tùm xuống nước.

- Bám vào đây em! - Chàng trai bơi phao lại sát chiếc thuyền đã ngập hết lái bảo. Thảo buộc tấm áo quanh bụng, rồi nắm lấy tay chàng đu người qua chiếc phao.


Đoàng… đoàng …đoàng…Trước khi rời đi, các cỡ súng trên tầu bắn như vãi đạn lên trời.

- Họ bắn gì thế anh?- Thảo giật mình hỏi.

- À, họ trao tặng anh đấy! Họ cho anh sự vắng mặt hợp pháp ở đời. - Giọng chàng trai cảm động.

- Sao lại thế, em không hiểu?

- Đơn giản thôi, coi như họ đã bắn bỏ một kẻ đào tẩu. Kể từ giờ phút này, hắn được quyền vắng mặt.


Người ta bảo: Tình yêu cao cả sẽ được phù trợ. Không hiểu có đúng không? Chỉ biết chiếc phao của Thảo và chàng trai được cả trăng sao, những con sóng và những chú cá heo hộ tống. Sau một đêm rập rình trên biển, vào lúc bình minh, một luồng hải lưu đã cuốn họ vào một hòn đảo.


Giờ đây, họ sống khăng khít chẳng dời nhau trong một làng nhỏ ở vùng Uây- vơ Hill phía bắc lục địa châu Đại Dương nơi chỉ có những ngọn đồi xinh xắn, những chú Kăng-gu-ru ngộ nghĩnh và bầy thỏ dại dễ thương.


Nếu ai trong số các bạn muốn biết họ có hạnh phúc không thì xin mời đến đó. Họ là những người rất hiếu khách. Còn tôi, tôi chẳng thể hồ nghi rằng họ không hạnh phúc, bởi lẽ; tất cả những toà lâu đài đều được xây cất trên những nền móng tương xứng với chúng.


Hà Nội chiều 7-8-1992



2 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page