top of page
Nguyen Hoang Duc

No.30. ANH LÀ AI?

Đã cập nhật: 15 thg 5, 2023

Chiều Thu.

Qua khung cửa sổ, thấp thoáng khoảng trời ngà vàng man mác. Một ngọn gió heo may hù thổi. Mấy chiếc lá vàng chao đảo vẻ đa tình, dứt khỏi cành hững hờ liệng rơi xuống. Pạch... pạch... pạch… Bóng chiếc váy ngắn và khoảng ngực trắng dưới cổ áo khoét sâu, trên chiếc xe Dream lướt qua. Luồng gió thổi ào tới. Những chiếc lá vàng lăn lộn, hối hả cuốn tấp theo động cơ.


- Chà, nhanh hơn cả bóng câu qua cửa!- Nam, bạn tôi đứng phía sau thốt lên. Cậu ta mỉm cười khi thấy ánh mắt tôi hút theo tiếng nổ xa dần. Vỗ nhẹ vai tôi, cậu ta trịnh trọng; - Hãy đóng cửa vào đi, chàng thi sỹ chẳng dám làm thơ! Chúng ta đành dẹp bỏ cuộc chiêm ngưỡng màu vàng bi tráng trên ngọn đồi “Gôn gô ta” này lại. Cậu thấy đấy, đến giờ các ả giang hồ, gái bar, gái nhảy và gái nhà lành muốn cải thiện đời sống đi làm ăn rồi. Hừm…hoàng hôn phả vào thành phố một bóng đêm mới thích hợp làm sao!- Cậu ta uốn lưỡi.


Pạch pạch pạch, pịch pịch... Từ đầu phố cả dòng xe máy cuốn theo những mái tóc và những chiếc váy ngắn cũn ào tới. Tôi đóng cửa, trước một đám khói đặc quánh thứ hai ào vào căn buồng bé nhỏ của tôi.

- Hụ, hụ hụ…- Nam bịt miệng ho vì sặc khói. - May quá, màn đóng rồi, khỏi phải nhìn các nàng trình diễn trên hè phố! - Cậu ta vơ lấy một tờ tạp chí.


Tôi rơi sâu xuống chiếc ghế gỗ cứng quèo, mắt hướng ra cửa sổ nơi màu vàng bàng bạc của khung trời mùa thu xao xuyến bị che khuất bởi hai tấm gỗ mộc xù xì. Chiếc váy bay trong gió heo may lướt trên nền đường giải đẫm lá vàng vẫn còn day dứt thôi thúc tôi lần đường về hoài niệm. Hình ảnh đó chứa đầy mật ngọt cám dỗ nữ tính, hơn thế nữa, như một cơn sốc, nó trào vọt mãnh liệt bởi tốc độ sống sượng đầy xuân sắc nơi chiếc cổ nõn nà. Cô gái phản xạ cái tuổi cận tứ tuần của tôi. Cuộc đời như bóng câu qua cửa, những cuộc tìm kiếm yêu đương phiêu diêu êm đềm đã nhanh chóng nhường đường cho những cuộc săn đuổi truyền sinh hối hả. Tất cả rồi cũng qua đi, rơi xuống, còn lại mình tôi đơn độc trơ khấc giữa cuộc đời tấp nập đầy người. Thời gian vẫn khắc nghiệt trôi. Thay cho con ngựa già đã quị, nay là động cơ. Thói quen nhâm nhi thanh thản sống đời của loài người cũng đã biến thiên dành chỗ cho một xã hội đầy tốc độ. Mọi cái lộn nhào, người ta hối hả ăn, hối hả uống, hối hả ngủ. Tình dục ngày một đồng hoá và dần đồng đẳng với tình yêu, thứ tình yêu cô lại thành mã số kỹ thuật của tần số cọ sát da thịt. Sống ở thời khắc này, thời đại “Cuộc đời như bóng động cơ lướt qua cửa” mà không vội vàng sao được! “Chao ôi” Tôi khát khao lăn lộn, nhảy tùm xuống đại dương sâu thẳm để dập tắt ngọn lửa đang thiêu cháy trái tim tôi. Oái ăm thay! Giữa cơn diễn dịch của thời gian loạn tấu, ký ức tôi lại từ từ trôi ra những thước phim không mấy vội vàng. Khởi đầu là nàng Ngọc, nàng Hồng, nàng Bích, nàng Ngân... cứ thế cuốn phim trôi ra cả một danh sách phụ lục về các nàng. Dường như các nàng xuất hiện để sáng tỏ chân lý rằng “Muốn hiểu đàn bà thì không cần phải biết đến người thứ hai”. Tất cả, ngay buổi đầu tình tự với tôi, đều hỏi: - Anh làm ở đâu? Lương của anh bao nhiêu? Khắc nghiệt thay cuộc đời tôi! Bởi chính tôi là kẻ tự xây đắp lên thành trì cô đơn giam hãm mình. Tôi có một lời nguyền rằng “Tôi sẽ ở vậy cho đến khi nào được quỳ mọp xuống chân bất cứ nàng nào để cầu hôn, nếu như nàng đặt cho tôi một câu khởi đầu khác thế… Đã mấy năm nay tôi trốn về thăm bố mẹ. Lần nào cũng vậy, khi thấy mặt tôi ở đầu ngõ, các cụ bao giờ cũng phủ đầu “Anh lại về một mình à? Chúng tôi được mỗi một con. Anh có để cho nhà ta tuyệt tự không đấy?”


- Thật lợm giọng!- Nam quẳng tờ tạp chí xuống gầm bàn gào lên.

- Sao thế? – Tôi giật mình.

- Bà Lutz, một minh tinh màn bạc nổi tiếng hoàn cầu vừa khai lễ linh đình đám cưới lần thứ mười với một gã hàng thịt. Bà ta cùng vị hôn phu đã ôm nhau nhảy dù từ trên trực thăng xuống chiếc giường rộng đến nửa dặm vuông trải đầy hoa hồng. Thật xứng danh là cú nhảy vào kỷ lục guinesse, mở đầu một kiểu mẫu hạnh phúc giàn giụa sa tanh, nước hoa, mây ngũ sắc rối theo váy bà ta vương từ thiên đường xuống. Thật vớ vẩn…! - Cậu ta xô chiếc ghế đứng dậy. - Mình đánh cuộc với cậu rằng nụ hôn của bà ta trước hàng trăm ống kính truyền hình là nụ hôn của một hàm răng giả. Nó không thể đổi lấy dù là nụ hôn rơi vãi của một cô thôn nữ.

- Ừ! Mà dớ dẩn thật!- Tôi khua tay xác nhận.- Con người cắm rễ vào mặt đất, leo lên cỗ động cơ cánh quạt để nhảy trở về mặt đất. Ấy vậy mà họ cứ tưởng đã siêu hóa khỏi vòng trần tục.

Nam thở dài, xoay mình trên ghế, liếc xem đồng hồ.

- Thôi chết, muộn rồi! Cậu ta lắc vai tôi- Nhanh lên thôi, đi kiếm gì giải trí đi, kẻo lại mất đứt một buổi tối bây giờ.

- Đi đâu?

- Còn đi đâu nữa, ngoài mấy quán bia ôm.

- Hay đi xem ca nhạc vậy- Tôi đề nghị- Bia ôm mãi rồi, ngấy lắm.

- Cậu có điên không đấy! Thà mình xà vào mấy cái váy mốc xì để sáng tạo ra lạc thú của mình còn hơn là chịu vào rạp để thưởng thức món sáng tạo của mấy gánh hát xô.


* * * **

Để đổi gió, Nam dẫn tôi vào một quán cà phê ôm mới, lẩn khuất dưới lùm cây.

- Mời các công tử vào trong này.

Tiếng mời rộ lên sau quầy bia. Dưới những khóm cây lúp xúp được che chắn sơ sài, những cặp đàn ông đàn bà, bên chủ bên khách lạnh tanh ghé vào nhau quấn quýt. Tiếng vải sột soạt tiếng hôn chùn chụt ngân vang.

- Thật náo nhiệt- Nam phả khói bảo. - Cậu có hiểu là những chiếc hôn được khuyếch đại âm thanh dành cho ai không?

- Không!

- Vẻ đam mê của nó không giao thẳng cho khách hàng đâu. Nó nhằm đến những hiệp sĩ còn đang lưỡng lự nắn lại ví đấy.

- Hai cậu trông ngon quá!- Bà chủ quán lắc cặp mông buông thả- Tôi sẽ dành cho hai cậu món đặc biệt.

- Có gin không đấy? Nam đùa.

- Cái nhìn lý tưởng của cậu Hai quí hoá quá! - Bà chủ phác một cử chỉ phóng túng.- Thời buổi này làm gì có gin.


Chúng tôi được đưa đến một chiếc bàn khuất sau tấm liếp, ngồi kề chúng tôi là hai cặp chân trần ngúng nguẩy. Trong khi chờ cà phê, hai cô dùng đến nửa tá khăn mặt cả nóng cả lạnh lau cổ cho chúng tôi.

- Lau nhiều thế để làm gì?- Tôi ghé vai Nam hỏi.

- Hãy bình tâm đi! Đó là công vụ tiện lợi cho việc thanh toán.

- Em có chồng đi Mỹ- Cô gái ngồi cạnh tôi nhẽo nhoẹt. Cô cúi xuống nhặt vỏ hạt hướng dương vương trên bộ ngực bán lộ thiên. Em đang chờ xuất cảnh. Lúc này, em đang ở thời kỳ chung chuyển. Chẳng biết làm gì , em đi làm cho vui. - Cô ta cười. - Nhưng ai trông phải vừa mắt thì em mới tiếp. Cô ta xoa cổ tôi. Lần này thì cô ta ưỡn ngực ra để nhặt vỏ hướng dương.

-Em là cán bộ đấy!- Cô gái ngồi cạnh Nam mời chào. Vừa nói, cô vừa kéo vạt váy. - Nếu anh thích, em có xe đạp đưa anh về nhà em, khỏi phải tốn tiền xích lô. - Cô ta ngả vào lòng Nam lơi lả. - Trông anh cũng có vẻ viên chức lương ba cọc ba đồng nhỉ. Cùng hội cùng thuyền nên giúp đỡ nhau. Tôi ngửa cổ dốc nốt ly cà phê, mong kết thúc những mẩu chuyện vá chằng vá đụp. Tất cả đều cũ rích, ngoại trừ mấy chiếc khăn tay được đổi đời liên tục, hết nóng lại lạnh. Tôi đưa mắt cho Nam, rồi đứng lên.

- Tính tiền hộ anh đi!- Nam đẩy cô nàng “cán bộ” ra, nói.

- Vội thế anh! Dạ mỗi anh hết năm mươi ngàn.

- Mắc thế!- Nam kêu.

- Dạ! đâu có mắc- Cô “chung chuyển” đỡ lời hộ đồng nghiệp. - Tiền khăn hết mười ngàn, cà phê mười ngàn cộng ba mươi ngàn là tiền chuyên môn kỹ thuật của tụi em.

- Kỹ thuật con khỉ! - Nam bĩu môi. - Buồn như trấu cắn.

- Dạ mong anh Hai thứ lỗi. - Hai cô xun xoe. - Vì hai anh về sớm nên bọn em chưa có dịp trổ tài năng. Thôi em hữu nghị cho anh mười ngàn lần sau các anh lại đến nhé! - Hai cô níu tay chúng tôi chèo kéo.


Rời khỏi quán, chúng tôi dạo về phía vườn hoa. Chợt một chiếc xe máy phân khối lớn, bóng lộn lạng tay lái lao thẳng vào tôi. Chúng tôi nhảy vọt sang bên tránh. Chiếc xe phanh khự lại, tấp sát vào vỉa hè. Cô gái dáng người thanh mảnh vẻ thư sinh nhảy khỏi xe chạy. Gã trai để ria con kiến đạp mạnh chân chống xe rồi lao theo cô gái.

- Buông tôi ra! - Cô gái chới với cố gỡ bàn tay to xù của gã khỏi cổ áo mình.

- Cô không thể đi thế được.- Gã trai gầm gừ.- Cô xem tôi đã hết lòng vì cô, nào xe máy, nào nhà hàng, nào cà phê máy lạnh… Chợt gã đổi nét mặt van vỉ- Anh thương em, cưng ơi! - Đồ ích kỷ!- Cô gái cố vùng khỏi tay gã.- Anh dùng tôi như vật trang trí cho xe máy và những đồng tiền của anh. Hãy ngắm lại đi! Anh không theo đuổi tôi, anh theo đuổi những ham muốn của mình.

Mặc cho cô gái vùng vẫy, gã trai vẫn bấu chặt.

- Buông cô ta ra! Hãy buông ra!- Tiếng nhiều người đi đường kêu lên.

- Vô ích thôi! - Một ông già nhỏ thó đứng cạnh tôi nói. Ông nhoẻn một nụ cười rồi chụm tay vào miệng tri hô: - Mất cốp xe kìa.

- Ôi!

Tiếng gã trai vang lên não nùng, nó chứa đựng nỗi tuyệt vọng vật chất của cả cõi nhân sinh. Gã buông cô gái ra chạy lại chiếc xe. Cô gái chạy vụt qua đường ngang mũi chiếc xe tải. Trên đôi guốc cao gót, nàng chạy nhấp nhổm như đi cà kheo, chiếc ví khoác văng ra. Không kịp nghĩ ngợi, tôi lao theo nàng. Vượt qua một ngã tư thì tôi bám sát nàng.

- Cẩn thận! X…e!- Tôi kêu thất thanh.


Không kịp rồi, chiếc xe con phanh gấp vòng tránh, đít xe rê sang đánh tạt vào hông nàng. Nàng khuỵu xuống. Tôi ào đến đỡ lấy nàng… Tôi dìu nàng vào quán cà phê gần đấy. Uống được nửa ly sữa tươi, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng của nàng rạng dần lên như trăng non đang ló ra khỏi đám sương mù. Chiếc ghế của tôi nhích dần đến nàng. Tôi đặt tay lên tay nàng. Rồi tôi hôn nàng. Không một cử chỉ phản kháng, nàng như tượng đá trơ ra trước cái hôn của tôi. Đôi môi nàng giá băng tuyệt vọng.

- Anh đừng làm thế! Nàng bảo.

Tôi trả tiền, dắt tay nàng ra khỏi quán. Sau lưng tôi, khúc khích những tiếng cười, những tiếng nói vọng theo: “Lão chê bọn mình không có kỹ thuật, vậy mà lão lại đi cặp một con nhỏ trông thiếu chuyên môn quá!”. Tôi rùng mình ngoái nhìn và nhận ra cái quán mà tôi và Nam đã vào khi nãy. Tôi xấu hổ bước vội. Tôi khoác tay nàng rẽ vào một phố vắng vẻ để lại đằng sau những tiếng động cơ gào rú như xé rách buồng phổi.

- Em nghĩ… nghĩ gì về anh?- Tôi quay sang nàng hỏi nhát gừng.

Im lặng.

- Em chẳng nghĩ gì nhiều.- Nàng thẫn thờ đáp, đôi mắt đổ xuống vỉa hè cơn lũ buồn sâu thẳm.- Không hiểu sao em lại gặp anh. Đã bao lâu em cố tránh những con người dầy dạn cuộc đời.- Nàng thở dài. - Cũng chẳng có gì lạ, nếu không gặp nổi một khuôn mặt tốt ở đời này. Nhưng dù sao thì anh cũng quan tâm đến em. Chỉ mong anh đừng coi đó như là vốn liếng.

Tôi cúi mặt bước đi cạnh nàng. Mỗi khắc một nhiều sự hồn nhiên của nàng thẩm thấu qua tôi. Tôi im lặng rạo rực dạo gót bên nàng hết phố này sang phố khác. Gío đưa hương thoang thoảng. Tôi nghe rõ hơi thở hồi hộp của nàng.

- Anh nói gì đi chứ!- Mắt nàng ánh lên tia sáng khác lạ.

- Em!


Tôi từ từ đặt lên môi nàng một nụ hôn. Chúng tôi hôn nhau, đôi môi nàng mềm mại, nóng bỏng cuốn trôi thẳng qua biên giới của trái tim nàng. Vũ trụ nín thở lặng thinh, vòm cây chao nghiêng trùm lên chúng tôi không gian đen sẫm thanh tao. Bóng cây du nụ hôn vào khoảng không gian thăm thẳm. Một cõi hư vô bất tận, không có bóng động cơ, không có cả cánh dù của Lutz, chỉ có gió thổi, hương thơm và hoa đồng nội. Tôi cứ trôi vào, chìm đắm mãi…

- Anh làm phai cả son của em mất.- Nàng xoa môi biện bạch.

Phút bối rối trôi qua, hất mái tóc ra phía sau, nhìn thẳng vào mắt tôi nàng hỏi:

- Anh là ai?

- Em!

Tôi quỳ phục xuống chân nàng. Từng cơn, từng cơn gió heo may ùa về. Từng lớp, từng lớp lá vàng trút xuống phủ kín người tôi. Gió vẫn thổi, những chiếc lá vàng vẫn rơi.


Hà nội 2-4-1992



1 lượt xem0 bình luận

Comments


bottom of page